Chăm Dược Viên Cầu Trường Sinh

Chương 91: Con mồi đã đưa đến cửa

Chương Trước Chương Tiếp

“Sư huynh, chúng ta không trực tiếp tiến vào tìm tòi sao?”

“Không, nếu chúng ta quang minh chính đại đi vào, không nhất định có thể tìm được Lâm sư đệ. Đối phương cũng là tu sĩ, chỉ cần chúng ta sơ sẩy một chút sẽ đả thảo kinh xà! Cứ ở bên ngoài trước đã, chờ đến khi đêm xuống, đám chúng ta sẽ lén lút xông vào tìm ròi một lần, nếu có thể tìm được Lâm sư đệ là tốt nhất...” Lý Thư Nhai nói xong, lại nhìn về phía Lý Mục: “Học đệ về trước đi. Đây là chuyện của tu sĩ, hãy để chúng ta tự giải quyết. Nếu lần sau còn cần hỗ trợ sẽ đi tìm ngươi!”

Hiển nhiên, Lý Thư Nhai vẫn rất coi trọng thân phận trong quá khứ của mình, không hề có ý sắm vai Thanh Vân tiên sư, để nói chuyện với Lý Mục.

Lý Mục trực tiếp thi lễ: “Vậy học đệ bất tài xin cáo từ trước, nếu học trưởng có chỗ nào cần, cứ tới tìm ta... Việc đã xong, nếu học trưởng có chút nhàn rỗi, cứ ở Sơn châu này dạo chơi mấy hôm. Sơn châu này vẫn còn chốn danh lâu, xin cho học đệ bất tài có cơ hội tận tình địa chủ!”

Lý Thư Nhai khoát tay: “Để nói sau, để nói sau!”

...

Vào đêm.

Có hai bóng dáng, một trước một sau, vượt tường đi vào.

Rõ ràng nơi này là hậu viện, nhưng lại chiếm cứ diện tích cực lớn nhìn rộng rãi tựa như một tòa trang viên!

Hai người dễ dàng tránh đi đám gia đinh, rất nhanh đã đi vòng quanh trang viên một vòng.

Lý Thư Nhai nhíu mày: “Chúng ta không phát hiện ra tu sĩ kia, chẳng lẽ Lâm sư đệ không có ở đây...”

Đột nhiên, từ một gian phòng ốc trong góc mơ hồ phát ra một tiếng hét thảm.

Hai người cả kinh. Hồi nãy, rõ ràng bọn họ đã tra xét tất cả các gian phòng rồi mà, nhưng âm thanh này rất mỏng manh... Chẳng lẽ phát ra từ một nơi bí mật nằm dưới mặt đất?

Hai người đưa ra phán đoán rất nhanh...

Cùng lúc ấy, tại một căn phòng tối dưới nền đất.

Một vị nữ tử đang ôm chặt bàn tay trái với bốn ngón tay đều bị chặt đứt rồi.

Nàng ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt đầy đau đớn, nhưng không hề ngừng mở miệng cầu xin: “Tề lang, Tề lang, hãy tha cho ta đi mà!”

Nàng này đúng là Thanh Nhi cô nương!

Còn vị nam tử đang đứng trước mặt nàng có khuôn mặt trắng nõn, trên tay cầm một thanh chủy thủy rớm máu, sắc mặt dữ tợn quát lên: “Con tiện nhân kia, ngươi muốn cơ duyên tu đạo, ta cho ngươi, thế mà ngươi không quý trọng? Không nói nhiều nữa, nhanh lên, đi qua ôn tồn cùng Lâm lang của ngươi một lần đi, bằng không, chớ trách ta độc ác!”

Hắn nói xong, lập tức chỉ vào trong góc.

Và giờ phút này, có một người đang bị trói chặt nằm yên trên cái giường đặt trong góc... Người nọ đúng là Lâm Không.

Hắn hướng đôi mắt lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, nhất là vị cô nương tốt đang quỳ xuống đất kia. Nàng khiến cho hắn không nhịn được dâng lên cảm giác ghê tởm...

“Tề lang. Đừng, Tề lang, chàng đổi một người khác tới được không? Về sau Thanh Nhi nhất định sẽ hầu hạ chàng chu đáo!”

Tề lang nhìn Thanh Nhi đang khổ sở cầu xin tha thứ, bỗng nhiên cười nói: “Ngoan, hãy nghe lời, ta đã hao phí pháp lực, cho ngươi tạm thời tu luyện được《 Âm Dương Chuyển Tu Chi Thuật 》, nếu ngươi không nhân cơ hội này để hấp thu tu vi của hắn, thì không còn tiên duyên nữa đâu... Ngươi cứ yên tâm. Sau này, ta sẽ lưu lại một bộ phận tu vi cho ngươi, trợ giúp ngươi bước lên tiên đồ. Bằng không ngươi thử nghĩ mà xem, ngươi vốn không có linh căn, làm sao bước lên tiên đồ được? Nếu bỏ qua lần này, ngươi sẽ hoàn toàn bỏ qua tiên duyên đó!”

Cô nương tốt kai vẫn nghẹn một bụng nước mắt, hung hăng lắc đầu một cái, tiếp tục cầu xin: “Tề lang, Tề lang, cầu xin chàng hãy buông tha cho Thanh Nhi...”

Mặc dù nàng không hiểu tu luyện nhưng lại hiểu lòng người. Trong tình huống này, nàng chính là một đầu mối then chốt chuyển giao. Nhiệm vụ của nàng là thông qua việc nam nữ để hấp thu tu vi của Lâm Không, sau đó lại chuyển cho Tề lang kia...

Và một khi Tề lang kia lợi dụng xong, cũng là lúc nàng phải chết!

“Tề lang...”

“Hừ, khuyên can mãi mà không nghe!” Nam tử kia lại chuyển thành quát lớn: “Ngươi không có sự lựa chọn, hoặc là đi hấp thu tu vi của hắn, đánh cược rằng ta sẽ để lại cho ngươi một đường sinh cơ, hoặc là chết đi ngay lập tức!”

Tề lang lại cầm thanh chủy thủ nọ tiến lên.

“Đừng, đừng! Tha cho ta đi, tha cho ta đi mà...” Cô nương tốt hoảng sợ lập tức nhích người về phía sau!

Lâm Không lạnh lùng nhìn một màn này, từ trong đáy mắt hiện lên một tia khoái ý...

Bính ——

Phòng tối bị người đẩy ra.

“Lâm huynh!”

Lâm Không vốn đã thống khổ nhắm hai mắt lại... Vị cô nương tốt kia đã đi tới bên người hắn, chỉ kém một bước cuối cùng!

Bỗng nhiên dị biến phát sinh.

Hắn giật mình mở mắt ra, đầu tiên là mừng rỡ nhìn thấy hai bóng dáng nọ nhưng sau đó lại lo lắng nói: “Đi mau, nơi đây có bố trí đại trận!”

“Ha hả, đi ư?” Tề lang không chút hoang mang bật cười: “Con mồi đã đưa lên tận cửa, còn có thể chạy đi đâu?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 40%👉
Combo Full lượt đọc giảm 35%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)