Ứng Văn Thái thực tự tin nói: “Sư huynh, pháp bảo này có tài liệu chủ yếu là trân bảo, lại cộng thêm kỹ thuật của ta, cho nên năng lực phòng ngự của nó đủ để chống đỡ được công kích của Kim Đan sơ kỳ bình thường!”
Giang Nhất Ninh cười cười, lại vung tay lên, 【 Xích Long 】 lập tức biến thành một sợi dây thừng, bắn nhanh về phía Ứng Văn Thái, chỉ trong nháy mắt đã trói gô đối phương lại!
“Sư huynh, sư huynh, ngươi luyện tập thì luyện tập, đừng dùng nó với ta mà. Đúng rồi, ngươi có thể tìm một vị sư tỷ nào đó để thử xem...”
Ứng Văn Thái nói xong, còn hung hăng nháy mắt ra hiệu với hắn, vẻ mặt lộ rõ ý tứ: ‘ngươi hiểu rồi đó!’
“Sư huynh, ngươi có vừa lòng không? Có phải tay nghề của ta tương đối ổn định không? Thứ này chân chính là nhất bảo đa dụng à nha!”
Giang Nhất Ninh cười xòa một tiếng rồi thu【 Xích Long 】lại.
Lúc này, hắn cũng trêu ghẹo nói: “Ứng sư đệ, không nghĩ tới nhìn ngươi tướng mạo đường đường là vậy, nhưng tâm linh luyện khí lại không thuần, sợ là điều này sẽ trở thành chướng ngại trên con đường hướng tới luyện khí đại sư của ngươi đó...”
Ứng Văn Thái vội vàng hỏi: “Sư huynh, ngươi có vừa lòng với luyện khí thuật của ta không?”
Giang Nhất Ninh gật đầu: “Chỉ cần trạng thái phòng ngự của【 Xích Long 】, có thể đạt tới trình độ như Ứng sư đệ vừa nói, là ta cực kỳ vừa lòng!”
“Xin sư huynh cứ yên tâm. Lúc sư huynh trở về có thể tìm người thí nghiệm một phen, nếu không đạt được, ta bồi thường trân bảo cho sư huynh!”
Ai nha!
Quả thực tự tin đến từ trong cốt tủy nha!
“Sư huynh, người ta đều nói Thanh Trúc phong hiện đại vận, về sau nếu còn có trân bảo à không, dù là có kỳ bảo cũng được. Mỗi khi sư huynh cần luyện chế pháp bảo, nhất định phải tới tìm ta trước. Ta cam đoan sẽ cho ngươi mười phần ưu đãi!”
Giang Nhất Ninh mỉm cười: “Ứng sư đệ cứ yên tâm, vì tinh thần kính nghiệp của ngươi, cứ mỗi khi Thanh Trúc phong ta cần luyện bảo, nhất định sẽ tới tìm ngươi!”
Hai mắt Ứng Văn Thái vụt sáng: “Giang ca thật sảng khoái! Xem ra địa vị của Giang ca ở Thanh Trúc phong rất cao nha...”
“Đâu có, đâu có, chỉ là thủ tịch mà thôi!” Giang Nhất Ninh cố ý nói.
“A, Giang ca đúng là đại đệ tử Thanh Trúc phong ư? Ta thật thất kính, thất kính quá!”
Giang Nhất Ninh lộ vẻ mặt quái dị.
Hắn cứ nghĩ đây chỉ là một câu bông đùa, ai dè đối phương thực sự chân thành đến vậy?
Chẳng lẽ trước mắt hắn lại chính là một người đệ tử để chăm chú một lòng luyện khí, không màng tới tình huống những phong khác?
Phải biết rằng, bởi vì nguyên nhân ở Phượng Ngọc Thấm, khiến cho phần lớn Thanh Vân đệ tử đều biết, người của Thanh Trúc phong rất thưa thớt... Nhưng hình như mặt hàng này hoàn toàn không biết gì cả!
Nói như vậy, đối phương đúng là một người đơn thuần, hiếm có!
“Ứng sư đệ, vậy cũng được, về sau ngươi nhớ phải cho ta ưu đãi. Hiện giờ ta còn có việc, trở về trước đây!”
“Không thành vấn đề! Giang ca đi thong thả...”
...
Lúc quay về, Giang Nhất Ninh nhàn nhã được chừng ba ngày.
Sau đó là … Luyện Đan phong đưa lượng hạt giống đầu tiên đến.
Hiệu suất này còn cao hơn cả sư tôn!
Hết thảy là hơn mười túi trữ vật, được Ngô lão tự mình đưa tới.
Và không gian trong mỗi cái túi trữ vật này còn lớn hơn Trúc viện!
“Tiểu tử, kế tiếp phải dựa vào ngươi rồi. Lần này Luyện Đan phong đã tiêu hao lượng lớn nhân thủ trên mặt này đó, còn cho vài vị trưởng lão mang đội, trường kỳ đóng ở Hắc Hải Lôi trạch tìm kiếm hạt giống mang về.” Ngô lão cảm thán nói: “Ngươi đừng khiến công sức của mọi người trở thành dùng giỏ trúc múc nước, công dã tràng!”
“Ngô lão, người còn không rõ thái độ làm người của ta sao? Chuyện không nắm chắc, ta có thể tùy tiện đáp ứng hả?”
Ngô lão hừ lạnh: “Tiểu tử ngươi vốn không phải người tốt. Lúc trước ngươi bán cho ta ba viên hạt sen, rõ ràng ngươi có thể cảm giác được sức sống của hạt giống, thế mà không chịu nói, còn đi hố lão phu!”
Giang Nhất Ninh hơi khó xử, nợ cũ bị Ngô lão lôi ra mắng quá bất ngờ khiến hắn không kịp phòng.
Ngô lão thấy vậy, tỏ ra hào phóng khoát tay áo: “Được rồi, đều là việc nhỏ, nhanh lên, để cho ta coi xem, phương pháp chọn hạt giống của ngươi như thế nào?”
“Được được, nếu không người cũng giúp ta một tay đi!”
Giang Nhất Ninh nói xong lại hô một tiếng: “Hùng Lão Nhị!”
“Ai ai, đại sư huynh, ta ở đây!”
Không biết Hùng Lão Nhị chui ra từ xó xỉnh nào, chỉ thấy nó vừa chạy tới vừa dụi mắt, dáng vẻ như vừa tỉnh ngủ.
“Nhanh, giúp ta trải hạt giống trong túi trữ vật lên mặt đất, mang ra sân nhỏ bên ngoài đi!”
“Được, đại sư huynh cứ giao cho ta!”
Giang Nhất Ninh cười cười, lại đưa cho Ngô lão một cái túi trữ vật.
Tiếp theo, hai người bọn họ làm theo yêu cầu của hắn, rất nhanh đã trải xong một sân đầy hạt giống...