Thêm nữa, Giang Nhất Ninh cũng không thể cả ngày bận rộn chọn hạt giống được... Cho nên, sau một hồi suy đi tính lại, hắn đã báo ra con số 30, đây là con số nằm trong giới hạn mà hắn hoàn toàn có thể cân bằng được nhịp sinh hoạt hàng ngày...
Và cũng không trách Thường Thánh Niên tỏ ra không bình tĩnh như vậy!
Thử tính một chút xem sao:
Một tháng 30 gốc, một năm 360 gốc, chính là 360 viên 【 Tiểu Huyễn Linh Kim Đan 】, lại nói về khoảng thời gian sau này, mười năm. . . Trăm năm. . .
Bắt đầu từ một thế hệ này của Thanh Vân sẽ có thực lực phổ biến mạnh hơn những tiên môn khác.
Lại nói, đan dược này không chỉ giúp tu sĩ dưới Thần Ý cản, tiết kiệm thời gian tăng lên tu vi, nó còn có tác dụng lâu dài và sâu xa hơn cơ.
Bởi vì tiết kiệm thời gian tu hành nghĩ là nhiều ra thời gian ma luyện pháp quyết.
So sánh với đám tu sĩ cùng cấp ở tiên môn khác, đệ tử Thanh Vân bọn họ sẽ có thực lực mạnh mẽ hơn nhiều...
Lấy ví dụ ở Lâm Không đi, nếu hắn không phải tốn thời gian đi tăng lên tu vi, có lẽ hắn đã sớm thành công luyện ra bách kiếm trận, rồi dùng tu vi Trúc Cơ chiến Kim Đan rồi!
Mặt khác, những đệ tử Thanh Vân cũng có đủ thời gian để tu luyện trận đạo, phù đạo, pháp quyết đến chỗ cao thâm hơn.
Cũng cùng một lý do này, bọn họ sẽ đạt được trợ giúp lớn lao hơn khi đạt tới trình độ đột phá cảnh giới!
Cho nên, đây không chỉ là lợi ích trước mắt, mà còn là kế hoạch lâu dài tới cả vạn năm của Thanh Vân bọn họ...
Thường chưởng môn hít một hơi thật sâu rồi khôi phục vẻ lạnh nhạt: “Tiểu tử, ngươi có yêu cầu gì, cứ nói thẳng!”
Đương nhiên là Giang Nhất Ninh sẽ không đàm phán điều kiện, hắn lập tức cung kính nói: “Toàn bộ nhờ sư tôn làm chủ!”
Đây là câu trả lời mà hai sư đồ bọn họ đã thương lượng xong từ trước rồi...
Phượng Ngọc Thấm ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta sẽ không dùng hạt giống này, toàn bộ giao cho Luyện Đan phong phụ trách, cũng như phái người từ Hắc Hải Lôi trạch tìm về. Còn những chuyện khác, cứ chia năm năm là được!”
Vạn phong chủ bất mãn: “Cũng không phải chỉ dựa vào mỗi một loại 【 Huyền Linh Tiên Minh Thảo 】ngàn năm là có thể luyện ra 【 Giả Huyễn Linh Kim Đan 】, còn cần những phụ liệu khác nữa. Đó là chưa kể Luyện Đan phong chúng ta cần phải phái người đi xử lý hết thảy những công đoạn khác, còn phải luyện đan nữa. Chia vậy không công bằng!”
Thường chưởng môn cũng cười cười: “Sư muội, con số ấy nhiều quá.【 Giả Huyễn Linh Kim Đan 】 vừa xuất hiện, tin tức sẽ rùm beng khắp môn. Lại nói, Thanh Vân chúng ta có nhiều đệ tử như vậy, không thể có chuyện giữ kín được tin tức này mãi. Đến lúc đó, các đại tiên môn tìm tới tận cửa, còn cần Thanh Vân đứng ra giải quyết, mà sư muội cũng là một phần tử của Thanh Vân! Chúng ta cứ từ từ tìm cách giải quyết ổn thỏa, vẹn cả đôi đàng đi!”
Phượng Ngọc Thấm hừ một tiếng: “Được, ta lui một bước, dù sao chuyện này cũng là bản lĩnh của đệ tử ta. Nhưng bản thân hắn lại có thiên phú cực kém, rất cần đan dược để tu luyện. Về sau mỗi khi luyện đan, sẽ xuất một nửa cho hắn, mặt khác, mỗi tháng cho ta 15 vạn linh thạch!”
Vạn phong chủ vội vàng phủ quyết: “Vậy cũng không được, một tháng 30 viên, hắn cầm 15 viên, chỉ còn lại 15 viên. Nhưng 15 viên ấy vốn là con số lý tưởng, ngươi không tính tới chuyện các tiên môn khác tới cửa hả? Đám người đó sẽ mặc kệ chúng ta đàm phán như thế nào, kiểu gì cũng phải cho ra ngoài vài viên. Còn lại được bao nhiêu nữa? Rồi chẳng lẽ Luyện Đan phong chúng ta chỉ biết luyện đan chứ không được sử dụng? Chưa hết, mỗi tháng còn phải cho ngươi 15 vạn! Nhất quyết không được!”
Phượng Ngọc Thấm xụ mặt, không thèm hé răng.
Thường chưởng môn vội vàng khuyên giải: “Sư muội, chỉ cần tiểu tử này cam đoan mỗi tháng sẽ chọn ra được 30 gốc ngàn năm, sư huynh sẽ đứng ra làm chủ, mỗi nguyệt đưa cho hắn 10 viên, mặt khác mỗi tháng cũng cho Thanh Trúc phong ngươi 3 vạn linh thạch!”
“Như vậy sao được!” Phượng Ngọc Thấm lập tức mở miệng kêu la: “Mỗi tháng lại thêm hai bình【 Địa Tâm Sí Nhũ Tửu 】của Luyện Đan phong!”
Vạn phong chủ trừng mắt: “Một bình!”
“Thành giao!”
“Ách…”
Thường, Vạn hai người không nghĩ tới Phượng Ngọc Thấm lại sảng khoái nhận lời như thế, bọn họ lập tức theo bản năng liếc mắt nhìn nhau.
Thường Thánh Niên bất đắc dĩ cười nói: “Sư muội, muội là cố ý công phu sư tử ngoạm đàm điều kiện cùng sư huynh nha...”
Nhưng cũng chẳng có gì khó chấp nhận, bọn họ vốn đã cực kỳ quen thuộc với tính nết của Phượng Ngọc Thấm rồi, nên mới sợ nàng một mực đùa giỡn không chịu thỏa hiệp... Giờ mới phát hiện ra, nàng cũng có ánh mắt tinh tường biết nhìn đại cục lắm!
Thường chưởng môn lại quay đầu nhìn về phía Giang Nhất Ninh, ho nhẹ hai tiếng mới trầm giọng nói: “Tiểu tử, chúng ta đã đàm phán xong xuôi cả rồi, hiện giờ chỉ nhìn vào ngươi nữa thôi... Đừng để đến lúc đó, ngươi cho sư tôn ngươi vui vẻ không công một hồi!”
Cái gì mà bảo hắn sẽ cho sư tôn vui vẻ không công một hồi chứ? Lúc cần nói thì không nói, cố tình nói lúc không cần, ngoài sáng trong tối kết hợp, có chút ý tứ châm ngòi nha...
Giang Nhất Ninh vội vàng hành lễ: “Xin chưởng môn cứ yên tâm!”