Hắn lại đưa túi trữ vật ra ngoài, rồi hỏi thêm một câu: “Đại khái là cần bao lâu mới chế tạo xong thứ này?”
Ứng Văn Thái nghĩ một chút rồi nói: “Ta vẫn cần phải nghiên cứu tỉ mỉ một phen, tìm phương pháp để phát huy ra ưu thế của tài liệu xích đằng kia một cách hiệu qủa nhất... Bảy ngày, nhiều nhất là bảy ngày!”
Ứng Văn Thái vừa nói như vậy, trong lòng Giang Nhất Ninh lập tức hơi bồn chồn, hắn dè dặt nói: “Ứng sư đệ... Đừng theo đuổi cực hạn!”
“Ha ha, sư huynh yên tâm, dù sao ta cũng phải cố gắng đưa ra phương án hoàn mỹ hết mức, đâu thể lãng phí trân bảo!”
Ứng Văn Thái đã rút sợi xích đằng từ trong túi trữ vật ra cẩn thận quan sát, dáng vẻ vô cùng nôn nóng, tựa như không còn chờ đợi được nữa.
“Sư huynh, ngươi cứ yên một trăm cái tâm đi. Ta còn nói nếu hỏng sẽ bồi thường cơ mà, tuyệt đối không xằng bậy!”
Giang Nhất Ninh chỉ nghĩ đơn giản, nếu đã quyết định giao cho đối phương, thì tốt nhất là không nghĩ nhiều cho lòng thanh thản.
Sau khi hai bên đưa cho nhau phương thức truyền tin liên lạc, hắn nhanh chóng rời đi...
Giang Nhất Ninh vừa trở lại Thanh Trúc phong, còn chưa tiến vào Trúc viện, đã nghe thấy tiếng Hùng Đại Vương la lên.
“Đại sư huynh, ngươi mau đến xem, mau nhanh đến xem, loại quả này lại đổi màu rồi, lần này còn mang theo một chút màu tím. Chẳng lẽ nó đã hỏng rồi...”
Thật hiển nhiên, Hùng Đại Vương còn quan tâm gốc Kim Vân Lưu kia hơn cả Giang Nhất Ninh, ngày nào nó cũng đảo qua thăm vài lần!
Giang Nhất Ninh nhanh chóng đi qua.
Quả thật Kim Vân Lưu đã xảy ra biến hóa, trên trái cây màu vàng bỗng xuất hiện một mảnh hoa văn màu tím!
Hắn vận khí vào mắt: 0%!
Vậy là trong lúc không ai chú ý, Kim Vân Lưu lại đột phá một tầng rồi.
Một gốc linh dược trong vườn vừa lặng lẽ thành tựu ngàn năm...
Sau đó. Giang Nhất Ninh ở lại bên này, chờ đợi cả nửa ngày, bón phân thêm cho nó hai lần nhưng Kim Vân Lưu vẫn ngoan cố dừng lại ở mốc ngàn năm 0%!
Giang Nhất Ninh hơi tiếc nuối nói với Hùng Lão Nhị đang nghiêm chỉnh đứng bên cạnh: “Ngươi muốn ăn thì ăn đi, coi như nó là phúc báo (nôm na là làm phúc được báo đáp) vì mấy ngày nay ngươi chăm sóc linh điền 996 (Chế độ làm việc: 9 giờ sáng tới 9 giờ tối và làm việc 6 ngày một tuần)!”
Đương nhiên, quan trọng hơn là loại linh vật dùng để nâng cao thể lực kiểu này, giá trị không lớn... Tất cả mọi người ở nơi này đều chơi tiên pháp, ai chú ý tới chuyện tăng thể lực đâu? Trừ phi tìm được tu sĩ luyện《 Chân Ngã Kim Thân 》,Giang Nhất Ninh còn có hứng thú muốn giữ nó lại!
Hùng Lão Nhị lại lập tức trở nên hưng phấn, mặc dù nó không qúa rõ ràng ý tứ trong lời nói của Giang Nhất Ninh, nhưng cũng không ngại tuôn ra một chuỗi những lời nói bày tỏ lòng trung thành: “Đa tạ đại sư huynh phúc báo, về sau đại sư huynh bảo ta làm cái gì, ta nhất định sẽ làm cái ấy!”
Hùng Lão Nhị nói xong, lập tức một ngụm nuốt luôn quả màu vàng ẩn chứa hoa văn màu tím kia, tiếp theo nó hóa thành bản thể, là một gấu đen khổng lồ.
Giống như đang muốn tiêu hóa linh quả!
Giang Nhất Ninh có thể nghe được rõ ràng, âm thanh khí huyết đang rung chuyển, phát ra tiếng vang tựa như sóng lớn tràn bờ!
Yêu tu luyện khu chẳng bao giờ chọn chỗ...
Đột nhiên, Hùng Lão Nhị lại nhìn về phía Giang Nhất Ninh: “Đại sư huynh, có thể tiếp tục ban thưởng cho ta một lọ Luyện Khí đan phúc báo hay không?”
Giang Nhất Ninh hoài nghi: “Ngươi là yêu tu luyện huyết, luyện tủy, luyện khu, chẳng lẽ còn muốn đi theo con đường linh thú chi đạo? Lại nói, trước kia mỗi khi nhổ vài gốc Bích Hà Tam Hoa bị kẹt ở mười năm, ngươi đều muốn ăn sống chúng nó... Chẳng lẽ là muốn tích trữ linh khí?”
Lúc trước hắn còn cảm thán, yêu tu có thể ăn sống linh dược thảo, là bởi vì thể phách của chúng nó dũng mãnh, nhân tu lại không được, nhất định cần luyện đan mới có thể dùng!
Hiện giờ bỗng dưng Giang Nhất Ninh lại có chút nghi hoặc, cho nên mới hỏi câu này!
Nhưng nghi hoặc là một chuyện, hắn vẫn thuận tay lấy ra một lọ Luyện Khí đan đưa cho Hùng Lão Nhị!
Hùng Lão Nhị tiếp được, một ngụm đã nuốt toàn bộ đan dược trong một lọ Luyện Khí đan vào, sau đó mặt gấu lộ ra nụ cười nịnh: “Ta cũng không nói rõ được. Trước kia do hô hấp cắn nuốt linh khí quá mức chậm chạp nên phần lớn đám yêu tu chúng ta không nguyện ý đi theo... Nhưng về sau, ta đi theo đại sư huynh rồi, lại có phúc báo, hàng ngày ăn chút linh thảo, cắn nuốt linh khí dễ dàng hơn một chút, cho nên ta mới muốn thử xem, làm như vậy có chút trợ giúp nào cho quá trình đúc thân thể của ta hay không...”
Giang Nhất Ninh cười cười: “Được, ta lại cho ngươi thêm hai bình, về sau mỗi khi nhổ bỏ linh thảo ít năm trong linh điền, ngươi đều có thể ăn luôn! Đi theo đại sư huynh chăm chỉ làm việc, sẽ nhận được phúc báo to to!”