Mọi người đi lên đỉnh núi.
Hiện giờ tùng mộc đã đạt tới mức trưởng thành ngàn năm 22%, một ngày hai lần bón phân, có thể trưởng thành thêm 2% nữa!
Xích đằng cũng tiến vào ngàn năm 6%, mỗi bốn canh giờ sẽ bón phân một lần, một ngày ba lượt, trưởng thành 6%! Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục thuận lợi, có khi nó sẽ bước vào hàng ngũ vạn năm trước cả tùng mộc kia.
Chỉ có duy nhất tứ diệp thảo vẫn kẹt ở trăm năm 99%, sợ rằng kết cục bãi lạn đã được định!
Giang Nhất Ninh cười gượng nói: “Chưởng môn, Vạn tiền bối, ta đã phát hiện ở tại nơi sư tôn ngộ đạo, đám linh thực hoang dã này sinh trưởng tốt hơn...”
Vạn phong chủ gật đầu: “Quan sát rất cẩn thận, quả thật nơi tu sĩ cảnh cao ngộ đạo sẽ sinh ra dị bảo. Đây cũng là chuyện rất bình thường!”
“Ý của ta là, làm sao mà ngươi nhận ra được sự khác biệt của chúng? Trên đỉnh núi này có nhiều cỏ dại như vậy, ngươi đã làm như thế nào mà có thể rõ ràng tìm ra ba gốc này... Nghe nói cây sơn trúc lúc trước cũng vậy. Trên một ngọn núi đầy sơn trúc nhưng ngươi vẫn có thể phát hiện ra một cây bất phàm trong đó?”
Giang Nhất Ninh cười cười, đạo lý trong chuyện này quá khó để nói nên lời, kiểu gì hắn cũng không thể nói rằng mình nhìn thấy thanh tiến độ...
Phượng Ngọc Thấm thấy vậy lại thản nhiên nói: “Nên nói như thế nào thì nói như thế ấy. Có vi sư ở trong này, ngươi còn sợ ai đối xử không tốt với ngươi sao?”
“Vâng, sư tôn!” Giang Nhất Ninh kính cẩn nói: “Chưởng môn, Vạn tiền bối, vãn bối chỉ là... Cảm giác... Cảm giác có chút linh thực, linh thảo hoang dã... Mọc tốt hơn bình thường. Thuần túy chỉ là cảm giác, sau đó thử tưới linh phì xem sao... Không nghĩ tới... Tựa như vận khí của vãn bối thật là tốt, đã chọn đúng rồi!”
Hắn nói xong, lại tỏ vẻ khó xử sờ sờ đầu, bày ra tư thế bản thân hắn cũng không quá rõ ràng nguyên lý trong này.
Ngoại trừ Phượng Ngọc Thấm vẫn có dáng vẻ không sao cả, những người khác đều nhíu mày...
Đột nhiên... Ngô lão kinh hô: “Tầm Bảo Thử?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía lão!
Ngô lão vội vàng chắp tay, vội vàng nói: “Chưởng môn, phong chủ, lão hủ có một suy đoán, bên trong linh thú có Tầm Bảo Thử, giỏi về phát hiện bảo vật... Nói vậy, bên trong tu sĩ... Có thể xuất hiện tồn tại đặc biệt như thế hay không?”
Linh thú là một nhánh khác hẳn yêu thú, bọn chúng là yêu tu, nhưng không hề đi theo con đường rèn luyện thân thể như những yêu tu khác!
Vạn phong chủ có chút đăm chiêu suy nghĩ, sau đó gật gật đầu: “Đúng là không thể loại trừ khả năng này!”
Thường chưởng môn nhìn Giang Nhất Ninh, cũng mở miệng nói: “Sinh mệnh tồn tại, vốn là kỳ tích trong thiên địa. Tới tận bây giờ cũng không một tiên môn dám nói mình đã khai quật toàn vẹn tiềm năng thân thể của con người.”
“Nghe đồn, những năm trước kia, khi Tiểu Thiên tự còn chưa phân tách khỏi Vạn Phật tự, chúng tiên môn vẫn còn cho rằng nhân tu không thích hợp với phương pháp thuần thể tu, kết quả 《 Chân Ngã Kim Thân 》ra đời, đã làm khiếp sợ toàn bộ tiên môn. Sau đóm Tiểu Thiên tự lại tách khỏi Vạn Phật tự, một lần hành động bước chân vào danh sách mười đại tiên môn!”
Nói xong, hắn nhìn về phía Phượng Ngọc Thấm: “Lại nói, đúng là tiểu sư muội có ánh mắt thật tốt. Nói không chừng tiểu tử này đã kích phát một chút khả năng đặc thù nào đó, cũng coi như người mang đại khí vận...”
“Thiên phú này, đúng là trời sinh thích hợp để ươm trồng linh thực...”
Cừ thật! Cừ thật!
Giang Nhất Ninh đang thầm hò hét mấy câu “Cừ thật”, sau đó ánh mắt hắn không khỏi nhìn Ngô lão nhiều hơn vài lần.
Ngay cả bản thân hắn cũng không biết... Hoá ra còn có một nguyên nhân như vậy...
Lý do này quá mức hợp tình hợp lý, không chỉ khiến chưởng môn và Vạn phong chủ tiếp nhận chẳng chút nghi ngờ, thậm chí còn khiến bản thân hắn suýt chút nữa là tin sái cổ!
Quý nhân... Về sau Ngô lão chính là đệ nhất đại quý nhân của ta, Ách, đệ nhị thôi, đệ nhất chính là sư tôn!
Ta đã nói mà, ngay từ lúc trước, khi Ngô lão mua linh điền của ta, ta đã phát hiện lão có tiềm chất là quý nhân của mình!
Hiện giờ chắc chắn không sai được... Kể cả Jesus đến đây nói cũng không tính, ta nói mới tính!
Hình như Vạn phong chủ cũng động tâm với tài năng của hắn lắm rồi, tới đây, đối phương lại nhắc nhở: “Nếu ngươi có hứng thú, hãy đến Luyện Đan phong dùi mài thuật pháp ươm trồng!”
Giang Nhất Ninh vội vàng hành lễ: “Đa tạ tiền bối đã dìu dắt, nhưng vãn bối vẫn hy vọng được hầu hạ ở bên cạnh sư tôn!”
Nói xong hắn lại nhân cơ hội này, đả xà tùy côn (xem xét chuẩn cơ hội, thuận thế mà làm, tranh thủ đạt được lợi ích hoặc ưu đãi lớn hơn nữa): “Vạn tiền bối, gần đây sư tôn giúp vãn bối kiếm được một chút hạt giống【 Huyền Linh Tiên Minh Thảo 】, không biết tiền bối có thể nhắc nhở vãn bối vài câu hay không...”
Vạn phong chủ lại lắc đầu!
“Đây là một vướng mắc mà chúng tiên môn đều khó giải, Thanh Vân chúng ta đã sớm bỏ qua chuyện nghiên cứu nó rồi. Nhưng sau khi ra trở về sẽ cho Tiểu Ngô tìm kiếm giùm ngươi, xem có một chút ghi chép nào hữu dụng hay không...”
Thường chưởng môn lại cười nói: “Tiểu tử, nếu ngươi thực sự có loại bản lĩnh này, có thể ươm trồng lượng lớn【 Huyền Linh Tiên Minh Thảo 】, ta có thể ngoại lệ khai mở phong thứ mười bốn cho ngươi...”