Nhưng sư tôn đã quay về rồi, chuyện thổ bảo có thể giải quyết trước...
Lần này, Ngô lão thực sảng khoái dẫn hắn tới Dược viên thứ ba!
Chẳng qua lúc trở về, lão lập tức dặn dò Giang Nhất Ninh một câu: “Ta có thể cho ngươi tiến vào ba Dược viên gieo trồng dược thảo cấp thấp này, nhưng những nơi khác khác thì không. Về sau tiểu tử ngươi đừng đề cập tới chuyện này nữa. Nói đến tứ đại Dược viên khác, ngay cả đám đệ tử Luyện Đan phong cũng không thể tùy ý ra vào, bên trong đó đều gieo trồng những loại thảo dược cần phải tuân thủ điều kiện hoàn cảnh cực kỳ nghiêm khắc!”
Giang Nhất Ninh liên tục gật đầu...
Nhưng chuyện về sau, ai có thể nói chính xác chứ?
...
Ba ngày lướt qua như một cơn gió.
“Bàng bàng bàng...”
Buổi sáng, Giang Nhất Ninh gõ gõ cửa phòng sư tôn...
“Lúc này mới im lặng được vài ngày? Ngươi lại làm ồn ào ầm ĩ cái gì đó?” Phượng Ngọc Thấm không kiên nhẫn mở cửa gỗ ra, lười biếng duỗi cái thắt lưng.
“Sư tôn, sư tôn, ta có hai khối thổ bảo này, sau khi chúng cắn nuốt dung hợp thực có thể trở thành bảo vật cấp bậc trân bảo...” Giang Nhất Ninh giải thích rất nhanh.
Phượng Ngọc Thấm nghe nói, lập tức hướng ánh mắt nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi lại phát hiện thứ này ở đâu?”
Giang Nhất Ninh đành phải kể cho nàng nghe kỹ càng tỉ mỉ về chuyện vài lần trước hắn tiến vào Dược viên Luyện Đan phong,...
Phượng Ngọc Thấm nhíu mày: “Ý của ngươi, những thổ bảo này ngươi đã phát hiện từ bên trong đống phế thổ tại Dược viên, nhưng Luyện Đan phong nhiều năm như vậy năm vẫn một mực không phát hiện?”
Giang Nhất Ninh cười gượng: “Sư tôn, lúc trước ta bắt được cục đất xám, đưa tới trước mặt người, người cũng không cảm giác được nó có gì dị thường mà. Phải là đệ tử lặp đi lặp lại nhắc nhở người mới nhận ra đó...”
Phượng Ngọc Thấm không thể phủ nhận, lập tức gật gật đầu: “Nói như vậy, Luyện Đan phong bị ngươi nhặt của hời rồi!”
Giang Nhất Ninh cười nói: “Sư tôn, trước không nói những chuyện này, ý của ta là lỡ như sau khi chúng nó dung hợp thành trân bảo, sợ là sẽ khiến cho mọi người ở Thanh Vân chú ý... Thêm nữa, Thanh Trúc phong chúng ta liên tiếp ra bảo cũng không hay. Đệ tử có suy nghĩ, nếu không người cứ dứt khoát mang nó đi Tam Thiên Đại Sơn chờ mấy ngày… Đệ tử chỉ đề nghị thôi nhé, để lỡ như trời giáng linh vận, sư tôn cũng có thể nói người phát hiện được nó ở trong núi?”
Phượng Ngọc Thấm hừ lạnh một tiếng: “Sợ cái gì? Nó là vật phẩm của Thanh Trúc phong, còn ai dám đến đây cướp?”
“Vậy sư tôn... Đệ tử còn có một chuyện cần bẩm báo...”
Phía trên đỉnh núi, Phượng Ngọc Thấm nhìn thấy tứ diệp thảo, xích đằng, tùng mộc... Hồi lâu sau, nàng cũng không chủ động mở miệng hỏi.
Giang Nhất Ninh cười gượng, hắn đã cho ra hết lần linh bảo này tới lần linh bảo khác, coi như đúc kết ra một cách nói nhất quán luôn rồi.
“Sư tôn, đệ tử chính là...”
“Không cần giải thích, ngươi cứ lớn mật mà làm, vi sư chống lưng cho ngươi. Về sau, nếu là trân bảo hỏa thuộc tính, đều để lại cho vi sư!”
Ngày kế, Phượng Ngọc Thấm quang minh chính đại ngồi giữa Trúc viện.
Trên chiếc bàn tròn bằng gỗ lớn có đặt hai khối thổ bảo đã bắt đầu dung hợp...
Bỗng dưng tại một khắc nào đó, không trung trầm xuống.
Giang Nhất Ninh ngẩng đầu nhìn lên trời…
Đến rồi!
Trời giáng linh vận!
Hết lần này tới lần khác... Giang Nhất Ninh đã có chút quen rồi!
Lần này linh vận chỉ kém một tia so với Băng Sơn Tuyết Liên, tổng cộng có mười đạo trời giáng linh vận.
Cục đất dần dần biến sắc, trong màu da cam dần xuất hiện một chút lam tối nặng nề, mờ nhạt...
Mềm dính, đặc sệt... Nói như thế nào đây, có chút giống thạch màu da cam thương hiệu Hỉ Chi Lang (tên một công ty chuyên về thực phẩm của Trung Quốc)!
Theo thổ bảo biến hóa, đột nhiên ánh mắt Giang Nhất Ninh ngưng lại!
“Quý Thủy Trọng Thổ!”
Bây giờ thì đúng rồi, thứ này đúng là một trong hai loại linh bảo hệ thổ mà hắn đã nhìn thấy ở trên《 Sách ghi chép về thiên địa linh vật》tại Vạn Pháp các.
Quý Thủy Trọng Thổ: trân bảo, một mét vuông nặng tới trăm vạn quân, là linh vật Trấn Sơn!
Ngay lập tức, ở trên bầu trời tiểu viện đã xuất hiện rất nhiều bóng người lấp ló, lần này Phượng Ngọc Thấm không bay lên nữa mà trực tiếp nắm Quý Thủy Trọng Thổ trong tay!
“Muốn tới xem, có thể nhưng đừng có đặt chân vào phạm vi ba trăm trượng bên trong Trúc viện của ta. Một năm gần đây, có đại khí vận rơi vào Thanh Trúc phong ta, về sau sợ rằng sẽ xảy ra không ít những chuyện như vậy, cho nên, ta phải nói quy củ trước cho các ngươi biết, nếu bước vào bên trong ba trăm trượng, ta sẽ trực tiếp ra tay! Còn nữa, không nên động vào bất cứ một thân cây, ngọn cỏ nào trong Thanh Trúc phong của ta, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”
Tuy nàng nói rất thoải mái nhưng âm thanh lại vang vọng thiên địa.