Chăm Dược Viên Cầu Trường Sinh

Chương 71: Mục đích đã đạt được... thổ bảo ta đến đây!!!

Chương Trước Chương Tiếp

Hắn đang mải nói, đã thấy Lâm Không hạ xuống tiểu viện: “Giang huynh, mấy ngày không thấy, vừa gặp đã phát hiện ra niềm vui của ngươi lên tận lông mày rồi, xem ra có chuyện tốt!”

Giang Nhất Ninh sờ sờ trán, hơi ngạc nhiên hỏi: “Có sao?”

Còn phải hỏi? Trên đỉnh núi đột nhiên sinh ra ba gốc bảo vật quét ngang khắp nơi, tự nhiên là tâm trạng hắn vô cùng vui sướng rồi!

Có sự xuất hiện của Lâm Không khiến cho chủ đề các phong của Giang Nhất Ninh lập tức chuyển qua một hướng khác, hắn nửa như tò mò, nửa như khẳng định hỏi: “Lâm huynh xuống núi là muốn đi tìm Thanh Nhi cô nương?”

Chẳng qua Lâm Không lại nghiêm mặt nói: “Ai… Phụ mẫu ta tuổi tác đã cao, nhân lúc còn chút thời gian cuối cùng này, ta muốn ở bên bọn họ nhiều một chút!”

Giang Nhất Ninh: “Quá đúng rồi, cô nương tốt cũng nên gặp dịp thì chơi!”

Lâm Không khó xử cười cười.

“Được rồi, không làm chậm trễ thời gian quý giá của Lâm huynh nữa... Cả hai cân nhắc khoảng thời gian trở về một chút, đừng làm chậm trễ chuyện tu luyện!”

Câu sau là hắn nói với Lâm Viễn.

Sau khi Giang Nhất Ninh dặn dò tiểu sư đệ xong xuôi, hắn lại lấy ra một lọ Luyện Khí đan đưa cho đối phương.

Giang Nhất Ninh chờ đến khi hai người Lâm Không rời đi, bản thân hắn cũng thành thật qua chăm sóc linh điền cho Ngô lão...

Có hai gốc Bạch Nguyệt Cốt Hoa Thảo đã đạt đến trăm năm 90% trở lên, rất nhanh thôi, chỉ cần chúng nó đột phá ngàn năm, Giang Nhất Ninh sẽ dựa vào phần công lao này để nhắc tới chuyện phế thổ một lần nữa!

***

Tại Đan đường.

Giang Nhất Ninh vừa cười nịnh vừa lấy ra một gốc Bạch Nguyệt Cốt Hoa Thảo ngàn năm đưa cho Ngô lão.

Tinh thần Ngô lão rung lên, hơi nghẹn ngào nói: “Ai nha, rốt cuộc tiểu tử ngươi cũng chịu để bụng tới linh điền của ta rồi.”

Tuy một gốc này còn lâu mới khiến lão hồi lại vốn nhưng đó cũng là một xu thế tốt, ít nhất là linh điền của lão đã có chút khởi sắc rồi!

Giang Nhất Ninh vội vàng thêm mắm dặm muối: “Ngô lão, người xem, trước kia ta đã nói sẽ thêm một chút phế thổ vào. Đó, đã ra thành quả rồi!”

Nói đến việc này, Ngô lão lập tức thổi râu trừng mắt.

“Tiểu tử ngươi bớt ba hoa đi, Luyện Đan phong chúng ta đã làm thử rồi. Tuy không đến mức làm cho linh điền khô kiệt nhưng cũng chẳng mang lại chút đặc thù gì! Rốt cuộc tiểu tử ngươi có mục đích gì với phế thổ? Mau nói thẳng, ta già nhưng chưa phải lão hồ đồ!”

Giang Nhất Ninh cười gượng: “Nghe Ngô lão nói kìa. Ta thực sự bỏ thêm một chút phế thổ vào hai mảnh linh điền ở Thanh Trúc phong, người hoàn toàn có thể đi nhìn một cái, xem tiểu tử có nói dối hay không?”

Hắn nói xong lại nhíu mày, tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc: “Có lẽ thật sự là trùng hợp? ... Nhưng ta vẫn muốn tiếp tục thử nghiệm thêm một hồi nữa xem sao! Nếu không người mang ta tới những chỗ phế thổ nằm trong Dược viên khác quan sát xem? Ta muốn so sánh một chút, lỡ như vận khí tốt, thực sự sẽ làm ra thành quả gì đó? Ngô lão cũng nói ta là người có đại khí vận mà...”

Ngô lão: “Được được được. Ta sẽ khiến cho ngươi chết cái tâm này đi. Mau theo ta!”

Giang Nhất Ninh mừng thầm, mục đích đã đạt được... Thổ bảo ta đến đây!

...

Liên tiếp năm ngày, Giang Nhất Ninh đều phấn đấu không ngừng trong đống phế thổ.

Đây là Dược viên thứ hai trong bảy đại Dược viên của Luyện Đan phong.

Lần trước hắn gặp vận may, chỉ đào chừng một phần mười đống đất, đã tìm thấy thổ bảo. Nhưng hắn đã đào được một nửa đống phế thổ lần này... mà chưa tìm được cái gì hết.

Hai ngày trước, Ngô lão còn thường đến quan sát, xem Giang Nhất Ninh chọn phế thổ có loại tiêu chuẩn gì hay không.

Coi như lão để lại chút tâm nhãn, thậm chí còn cảm thấy Giang Nhất Ninh đã giấu giếm một chút thủ đoạn gì đó, nhất thiết phải tìm ra.

Nhưng hai ngày liên tiếp lão ra quan sát, đều thấy Giang Nhất Ninh thường xuyên nắm một ít thu vào nhẫn trữ vật, mà dường như những thứ hắn cho vào nhẫn trữ vật, chẳng khác nhau chút nào.

Điều duy nhất có thể tính là tiêu chuẩn chính là phế thổ bị đào vô cùng mịn!

Chẳng lẽ trình độ nhẵn mịn của phế thổ, có ảnh hưởng quan trọng tới linh thực? Có thể hỗ trợ linh khí, linh phì lưu thông? ...

Nhưng theo quá trình bón phân lâu dài, chẳng phải chúng sẽ dính với nhau cùng một chỗ ư?

Ngô lão là một nhân sĩ chuyên nghiệp, khó tránh khỏi sinh ra liên tưởng vu vơ...

Khi lão trực tiếp chỉ ra nghi hoặc, Giang Nhất Ninh chỉ nói một câu vô thưởng vô phạt là dựa vào cảm giác, khiến Ngô lão tức đến mức thổi râu trừng mắt, lại chẳng biết nên phản bác kiểu gì.

Sau đó, Ngô lão cũng phát hiện ra… đúng là Giang Nhất Ninh dựa vào cảm giác để chọn phế thổ thật...

Cuối cùng, lão lười tiếp tục quan sát, có nhìn nữa cũng không giải quyết được gì!

Ở ngày thứ sáu.

Rốt cuộc Giang Nhất Ninh cũng cảm thấy mỹ mãn trở lại Thanh Trúc phong.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)