Cuối cùng, xích đằng tạm nghỉ tại mốc trăm năm 51%... Tới lúc này, sợi dây leo ấy đã lan tràn xuống dưới đỉnh núi, ước chừng dài hơn mười trượng...
Về phần tùng thụ (cây tùng), mãi cho đến khi đạt tới trăm năm 83%, nó mới chịu dừng lại xu thế phát triển nhanh chóng.
Cũng may nó dừng lại đúng lúc, Giang Nhất Ninh cũng sợ nó sẽ nương theo một lần bón phân điên cuồng này mà bước vào hàng ngũ ngàn năm... Làm thế thì quá khác lẽ thường rồi.
Hiện giờ chiều cao của nó đã vượt qua hai trượng, cành cây tươi tốt, bao phủ toàn bộ khối nham thạch to lớn trên đỉnh núi, khiến hắn có cảm giác sống động như đang được nhìn thấy bức họa huyền nhai thương tùng (tranh thủy mặc vẽ duy nhất một cây tùng phủ kín vách núi)!
Người xưa có câu ‘mười năm được cây lớn, trăm năm thành đại thụ’... Nhưng hôm nay có thể nói là Giang Nhất Ninh hắn chỉ dùng một ngày đã đào tạo nên một gốc đại thụ!
Xem tình hình tam bảo này... Kiểu gì cũng có một gốc đủ khả năng ươm trồng thành vạn năm tuổi!
Giang Nhất Ninh vừa nghĩ đến đây, lập tức không khỏi ngẫm tới những chuyện khác.
Bởi vì ở Thanh Vân có không ít đại năng... Sợ rằng ở những nơi mà phong chủ của mười ba phong thường xuyên dùng để ngộ đạo... cũng có cỏ dại thành linh?
Dựa theo tình hình tam bảo… rất khó khiến hắn không động chút tâm tư trên mặt này.
Mà tình huống trước mắt hắn cũng cực kỳ tương xứng với câu nói: đại năng đàn tràng, ngoan thạch thành bảo (nôm na là ở dưới đàn tràng – nơi làm phép, nơi tu luyện của đại năng, kể cả cục đá cứng đầu cũng thành bảo vật)!
Điều tiếc nuối duy nhất... Tựa như nhân mạch ( các mối quan hệ) của sư tôn nhà hắn không quá rộng rãi... Có lẽ hắn nên xuống tay ở chỗ Lãnh tiền bối, Thường chưởng môn trước?
...
Liên tiếp ba ngày.
Giang Nhất Ninh đều một mực chờ đợt trên đỉnh Thanh Trúc, cũng thăm dò ra lượng phân tốt nhất dành cho tam bảo, ngay cả khoảng cách thời gian bón phân cũng biết được chính xác rồi!
Hiện giờ tứ diệp thảo đã đạt tới trình độ trăm năm 14%, lượng phân tốt nhất là nửa gáo, khoảng cách bón phân chừng nửa canh giờ một lần, mỗi lần tăng trưởng 2%!
Xích đằng đang dừng ở mức trăm năm 66%, lượng phân tốt nhất là chín muôi, khoảng cách bón phân là ba canh giờ một lần, mỗi lần tăng trưởng 3%!
Tùng mộc đã đạt tới trăm năm 93%, lượng phân tốt nhất là ba gáo, khoảng cách bón phân là năm canh giờ một lần, mỗi lần tăng trưởng 2%!
Sau khi Giang Nhất Ninh thăm dò quy luật này, hắn cũng không cần thiết phải luôn đóng đô tại đây nữa, mà dứt khoát quay trở lại tiểu viện.
Khà trùng hợp, hắn lại gặp phải tiên hạc giao báo, tiên hạc nọ làm xong việc của mình, chỉ nghiêng đầu nhìn nhìn tiểu viện một chút, lần này không có biến hóa gì, sau đó nó lập tức giương cánh rời đi...
Giang Nhất Ninh mở ra tờ Tiên Môn Tinh Túc báo.
Ha ha!
Sư tôn lại xuất hiện trên đầu đề trang báo!
【 Ác bá Phượng mỗ (cũng tương tự như cụm từ Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hoặc Kẻ-chớ-gọi-tên-ra được người ta dùng để chỉ Voldermort) của Thanh Vân, đi thẳng một đường tới Long Phượng vương triều thuộc Vạn Thú phái địa vực, tự dưng lại hủy đi mười ngọn núi... Theo manh mối từ một tu sĩ không muốn lộ ra họ tên, hình như Phượng mỗ đang truy đuổi một con Cô Phong Liệt Hoa Trùng. Sau đó, xong việc Phật rời đi chốn ấy, ẩn tàng công trạng và danh xưng! ... Tiếp đó, có tin chưởng tọa Vạn Thú phái tỏ vẻ muốn phân xử cùng Thường chưởng môn của Thanh Vân, kiên quyết vạch trần sự thật! 】
Giang Nhất Ninh cười khổ, đồng thời lại càng thêm khẳng định, chắc chắn rằng sư tôn nhà mình từng có xích mích với Tinh Túc các!
Bởi vì cái gì mà ẩn tàng công trạng và danh xưng kia... chính là những lời châm chọc tới trắng trợn.
Nhưng... cũng qua tin tức này mà hắn hiểu rõ được hành tung của sư tôn.
Chuyến đi này sẽ kết thúc rất nhanh thôi bởi vì nàng đã chuẩn bị tiếp cận Hắc Hải Lôi trạch rồi...
Ngay lúc Giang Nhất Ninh đang chăm chú đọc Tinh Túc báo, bỗng một tờ giấy viết thư hình con hạc rơi vào sân.
Hắn mở ra thư tín: Giang huynh, ta chuẩn bị đưa Lâm Viễn trở về thế tục một chuyến!
Giang Nhất Ninh nhanh chóng hồi âm: Chuẩn (gạch bỏ), Lâm huynh và bào đệ ngươi tự quyết định đi, không cần hỏi đến ta!
Giang Nhất Ninh thả cho con hạc giấy bay đi rồi hô to với nhà gỗ: “Lâm Viễn!”
“Ai, đại sư huynh, có chuyện gì không?” Lâm Viễn chạy ra khỏi nhà gỗ, ngơ ngác sờ sờ đầu.
“Ngươi tu luyện quá mức khắc khổ. Trên thực tế, quá trình tu luyện cần phải kết hợp giữa lỏng và chặt, vậy mới mang lại hiệu quả tốt nhất. Ca của ngươi sắp về thế tục một chuyến, ngươi cũng theo ca của ngươi trở về đi, coi như buông lỏng một chút!”
“Được, đại sư huynh!”
Trương Tiểu Nha trực tiếp lao ra ngoài: “Đại tiên huynh, đại tiên huynh, ta cũng muốn đi!”
“Lỗ tai của ngươi tinh gớm. Đáng tiếc, ngươi không được đi, nhị sư huynh về nhà có việc, chứ có phải đi chơi đâu? Còn ngươi, cứ an tâm tu luyện đi. Ngươi còn muốn chữa bệnh cho mẫu thân hay không?”
“Vâng…” Mặt tiểu cô nương nào đó hơi xị ra, ấm ức ghê gớm.
Giang Nhất Ninh bất đắc dĩ nói thêm: “Mấy ngày nay, nhị sư huynh không ở trong viện, ta cho phép ngươi tu luyện nửa ngày, sau đó để Hùng Lão Nhị đưa ngươi qua các phong khác chơi, được chưa nào?”