Chăm Dược Viên Cầu Trường Sinh

Chương 68: Dám nói xấu sư tôn!!!

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Thư Nhai có chút thất vọng: “Quá mờ mịt, cụ thể hơn chút nữa!”

Giang Nhất Ninh cảm thấy mình đã rơi vào tình huống dở khóc dở cười rồi.

Lý Thư Nhai thấy vậy, tự mình làm việc của mình, nói: “Đại trượng phu sinh trong thiên địa, phải chém hết những chuyện bất bình trong thiên hạ!”

Vương sư huynh rất đúng lúc lên tiếng cười nói: “Trước khi Lý sư huynh nhập tiên môn, hắn đã từng là chính khí thư sinh của Đại Khánh vương triều!”

Xem như giải thích cho Giang Nhất Ninh một chút.

Ai biết đâu, một câu này lại như kích thích dây cót đạo sư trong lòng Lý Thư Nhai, khiến đối phương lập tức quay đầu nhìn về phía Vương Quý: “Vương sư đệ, giấc mộng tu tiên của ngươi là gì?”

Vương sư huynh cũng lộ ra nụ cười khổ: “Lý sư huynh, chí hướng của ta không có được xa xăm và to lớn như ngươi. Là lúc trước yêu ma diệt thôn trấn Vương gia ta, ta chỉ muốn tu luyện thành công, sớm một ngày tìm ra hung thủ, để an ủi cả trăm hồn phách linh liêng thuộc Vương gia ta đang ở trên trời mà thôi!”

Lý Thư Nhai không bình luận gì thêm, lại nhìn về phía Lâm Không: “Còn Lâm sư đệ?”

Lâm Không vội vàng cười nói: “Lý sư huynh, ta tu tiên vì trở nên nổi bật. Từ nhỏ phụ mẫu đã hy vọng ta trở nên nổi bật rồi... Mà sau khi đặt chân lên tiên đồ, ta vẫn luôn tuần theo ý tưởng này...”

Giang Nhất Ninh ngẩn người, bởi vì hắn hoàn toàn không nghĩ tới những câu trả lời này.

Chẳng lẽ tu tiên không phải vì trưởng sinh sao?

Có lẽ do bản thân hắn là người xuyên qua đến đây, còn không hoàn toàn ý thức được... Kỳ thật tu sĩ cũng là người, bọn họ thật sự có thể siêu thoát thế tục sao?

Lý Thư Nhai hỏi một vòng, lại nhìn về phía Giang Nhất Ninh: “Giang sư đệ, hiện giờ ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Không ngờ đối phương hỏi một vòng, cuối cùng lại quay về trên người hắn.

Giang Nhất Ninh chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Cụ thể hơn chút nữa chính là làm ruộng. Ta yêu thích ươm trồng linh điền...”

Lần này Lý Thư Nhai không nói gì cả, chỉ nhìn về phía Lý Sư Sư, thở dài...

Giang Nhất Ninh vội vàng giải thích: “Lý sư huynh, ngươi đã hiểu lầm thật rồi, Lý sư muội không có gì với ta, thực ra nàng có… Hứng thú nồng đậm với sư tôn ta!”

“Hừ, hai người các ngươi lại nói cùng một câu. Kỳ thực giấc mộng không liên quan gì tới lớn hay nhỏ, nhưng đã là đại trượng phu, phải dám làm dám chịu!”

Hiển nhiên Lý Thư Nhai không tin lời Giang Nhất Ninh mới nói.

“Đừng lấy sư tôn ngươi ra làm bình phong, nói nữa tác phong làm việc của Phượng… tiền bối, đúng là không có chút phong phạm của tiền bối...”

“Hừ, tiểu bối nào dám ở sau lưng ta ăn nói linh tinh?” Vừa lúc ấy, Phượng Ngọc Thấm lại từ đỉnh núi đi xuống, chỉ trong nháy mắt, nàng đã đáp xuống sân!

“Đừng nói ta bắt nạt tiểu bối, ra tay đi!”

Việc này biến thành... Rõ ràng trực tiếp!

Mọi người há miệng thở dốc nhưng không biết nên mở miệng như thế nào...

Lý Thư Nhai lại tỏ thái độ nghiêm nghị không sợ, lật tay một cái, đã cầm trọng kiếm lên: “Phượng tiền bối, xin chỉ giáo!”

Hắn nói xong, dứt khoát chém ra trọng kiếm.

Chỉ thấy một luồng kiếm ảnh dài năm sáu mươi trượng, xuất hiện giữa lưng chừng trời rồi ầm ầm đánh xuống!

Người này còn dứt khoát hơn cả Phượng Ngọc Thấm, quá dũng mãnh!

So sánh với chiêu thức này, quả thật Vô Lượng Kiếm Quyết của Lý Sư Sư chỉ như đồ đệ gặp phải sư phụ, vừa gặp tất héo!

Nhưng Phượng Ngọc Thấm chỉ hừ lạnh một tiếng, tùy ý phẩy tay đánh ra, tựa như đập một con ruồi bọ...

“Bành——”

Vừa thoáng trông đã đoán được kết quả, kiếm ảnh ngang trời kia lập tức tán loạn, Lý Thư Nhai hóa thành một luồng lưu quang, bắn ra khỏi Thanh Trúc phong...

Hết thảy chuyện này tới quá đột nhiên, mọi người còn chưa kịp nghĩ xong lời khuyên giải... Kỳ thực, dù có nghĩ xong cũng không dám khuyên!

Chỉ có duy nhất một người dám khuyên là Giang Nhất Ninh, nhưng hắn lại cảm thấy không cần thiết phải khuyên.

Nói gì thì nói sư tôn của hắn sẽ không đến mức gây ra tai nạn chết người, ngược lại hắn còn có thể mượn tay sư phụ đuổi vị sư huynh cứng nhắc này đi, tránh cho hắn phải đối mặt với khó xử...

Ừm… nếu hiểu theo cách này, không khuyên nhủ gì lại là chuyện tốt.

Lý Thư Nhai đã bị đánh bay đi, đám người khác đều thi lễ cáo từ, kiểu gì cũng phải tới Tam Thiên Đại Sơn tìm kiếm vị trí của đối phương một phen.

Giang Nhất Ninh đợi cho đến khi mọi người đã đi hết, mới vội vàng hỏi: “Sư tôn, người tu luyện xong rồi?”

“Hừ! Ngươi kết giao với loại người gì vậy? Mà ngay cả ngươi cũng dám đặt điều nói xấu vi sư?” Phượng Ngọc Thấm bất mãn nói.

Giang Nhất Ninh hô to oan uổng, vội vàng cười làm lành: “Sư tôn, hiểu lầm rồi! Đệ tử kính ngưỡng sư tôn giống như nước sông cuồn cuộn kéo dài không dứt...”

Di? Sao hắn lại đột nhiên buột miệng tuôn ra mấy lời này thuần thục như tơ lụa vậy... Chắc chắn đã bị Hùng Lão Nhị ảnh hưởng rồi!

“Dù sao đệ tử cũng tuyệt đối không bao giờ nói xấu sư tôn!”

Phượng Ngọc Thấm hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị trở lại nhà gỗ.

Giang Nhất Ninh nhanh chóng đi theo, cười nịnh nói: “Sư tôn, người có biết Hắc Hải Lôi trạch không...”

Phượng Ngọc Thấm lập tức dừng chân, ngoảnh mặt lại liếc nhìn Giang Nhất Ninh một cái: “Có việc cứ nói thẳng!”

“Ai ai, là có chuyện như vậy...”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)