Trên khối nham thạch tại đỉnh núi!
Sư tôn của hắn đang luyện quyền, từng chiêu từng thức tựa như hỏa phượng phụ thân, phát ra một luồng uy thế mãnh liệt.
Giang Nhất Ninh vội vàng nhìn về phía ba gốc linh thực hoang dại đằng trước!
Có một gốc đã đạt tới 11%!
Lần trước, do quá vội vàng, hắn chỉ liếc qua một cái, nhưng vẫn nhớ không một gốc nào có giá trị trưởng thành từ 10% trở lên!
Giang Nhất Ninh có chút đăm chiêu... Chẳng lẽ trước kia sư tôn thường ngộ đạo ở nơi này, cho nên mới khiến cho đám thực vật hoang dại ở chung quanh phá mệnh tăng lên?
Bằng không, tại sao lại trùng hợp như vậy? Ở chung quanh chỗ người luyện công lại trực tiếp xuất hiện ba gốc linh thực hoang dại...
Trường hợp này có được xem như... Một người đắc đạo gà chó thăng thiên hay không?
Hoặc là nói, ở nơi mà đại năng ngộ đạo sẽ xuất hiện một chút linh thực… Ừm cách nói này khá lọt tai đây...
Giang Nhất Ninh đưa ra suy đoán lớn mật, sau đó lập tức lùi lại.
Hắn chỉ nghĩ rằng nếu sư tôn đang bận, tốt nhất là không quấy nhiễu đến nàng, tính mạng mình sẽ an toàn hơn!
Ngay sau đó, Giang Nhất Ninh đã trở lại tiểu viện, bắt đầu thu gặt Băng Sơn Tuyết Liên trăm năm tuổi. Hắn vừa đào nó lên vừa rủa thầm “Cho ngươi tiếp tục bãi lạn này!”
Ban đầu hắn còn muốn để cho nó tiếp tục sống mà nở hoa kết quả, chờ sau này sẽ thu ít hạt sen tiếp tục trồng, nhưng nếu cứ liên tục mở ra Băng Hỏa Lưỡng Nghi Trận, Cương Phong Trận thêm một khoảng thời gian nữa, thì lượng tiêu hao linh thạch mỗi ngày cũng không phải chuyện nhỏ!
Đắn đo, cân nhắc thiệt hơn một hồi, cuối cùng hắn quyết định thanh lý nó đi.
Sau đó, Giang Nhất Ninh ngự kiếm đến Luyện Đan phong.
Tại Đan đường.
Ngô lão hôm nay lại nằm trên ghế tựa, nhắm mắt dưỡng thần.
Giang Nhất Ninh nhẹ giọng gọi một tiếng: “Ngô lão, tiểu tử đến thăm người!”
Ngô lão trợn mắt: “Ái cha, tiểu tử ngươi tính toán hay ghê nha. Chuyện Thanh Trúc phong ươm trồng ra Băng Sơn Tuyết Liên vạn năm, đã truyền khắp cả Thanh Vân rồi. Hừ, có thể nói là lần này ngươi đã làm Luyện Đan phong chúng ta hơi mất chút mặt mũi đó!”
Sau đó, Ngô lão lập tức đứng dậy, đi lại gần hắn, bắt đầu lải nhải: “Vốn dĩ ngay ngày hôm đó, lão phu đã chuẩn bị đi nhìn một cái, ai biết đâu lại phát hiện ra chưởng môn và Lãnh phong chủ đều có mặt tại Thanh Trúc phong, cuối cùng không dám qua quấy rầy bọn họ!”
“Nhanh, nhanh nói cho ta nghe một chút đi, tình huống xảy ra lúc đó như thế nào... Bằng không, về sau lão phu sẽ không thu mua của thảo dược tiểu tử ngươi nữa.”
Giang Nhất Ninh cười gượng: “Ngô lão, xem người nói kìa! Chỉ là vận khí, vận khí tốt mà thôi!”
Ngô lão trừng mắt: “Không giấu giếm chút thủ đoạn nào ư?”
Giang Nhất Ninh cười khổ: “Ta muốn giấu cũng không giấu nổi nha. Chưởng môn cũng đến, ta làm sao có thể che giấu cái gì? Chỉ còn cách là một năm một mười nói hết ra thôi. Hơn nữa, lúc trước người đã nhìn thấy ta ươm trồng rồi, ta có bao nhiêu phần bản lĩnh, chẳng lẽ người còn không rõ ràng sao?”
Ngô lão chăm chú quan sát hắn một hồi, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Nói vậy cũng đúng!”
Giang Nhất Ninh lại nghi hoặc nói: “Muốn nói có gì khác biệt...”
Hắn cố ý chờ Ngô lão trợn mắt ngó ra mới chậm rãi nói: “Người còn nhớ lúc trước ta có lấy về một ít phế thổ không? Chuyện là sau khi Băng Sơn Tuyết Liên đạt đến ngàn năm, dường như nó đã bắt đầu ngưng lại, không cách nào sinh trưởng nữa. Tiếp đó ta tùy ý vung một chút phế thổ lên, không biết chúng có liên quan tới nhau hay không?”
“Ngươi xác định?”
Giang Nhất Ninh lắc đầu: “Không xác định, cũng có thể là đến lúc Băng Sơn Tuyết Liên đột phá cũng nên! Nếu không, Ngô lão lại mang ta đến những phế thổ tại các khu Dược viên khác nhìn xem, tiểu tử sẽ tiếp tục thực nghiệm...”
Ngô lão lại nhíu mày tự hỏi, có chút không biết nên làm như thế nào!
“Lại nói, nếu chuyện này thực sự hiệu nghiệm thì Luyện Đan phong ta cũng phải tử tế thử nghiệm một lần!”
Giang Nhất Ninh nghe vậy, không thèm để ý cười cười.
Kỳ thực chuyện phế thổ chỉ là một chút phông bạt làm nền thôi, chứ mục đích chính của hắn không nằm ở chỗ đó.
“Ngô lão, người đổi gốc Băng Sơn Tuyết Liên trăm năm này thành linh thạch cho ta trước đi! Mặt khác, ta cũng muốn thỉnh giáo người một chuyện này!”
Ngô lão tiếp nhận Băng Sơn Tuyết Liên, mở miệng nói: “100 linh thạch!”
Sau đó mới bật ra một câu: “Có rắm mau phóng!”
Giang Nhất Ninh cười nịnh nói: “Ngô lão, người có biết 【 Huyễn Linh Kim Đan 】 không?”
Ngô lão gật đầu: “Đương nhiên là biết rồi, ta là đệ tử Luyện Đan phong sao có thể không biết nó chứ?”
Giang Nhất Ninh vội vàng hỏi: “Vậy người có biết cách luyện chế... À không ý của ta là người có biết thành phần gì của đan dược ấy, có thể ươm trồng hay không?”
“A!” Ngô lão khinh thường nói: “Tiểu tử ngươi cũng dám nghĩ gớm!”