Hùng Đại Vương lại vỗ vỗ bộ ngực: “Nó còn nói là cái gì mà Yêu Thánh sơn nữa… Nhưng ta chưa từng nghe đến nơi này. Ở trong lòng ta chỉ thừa nhận duy nhất mười đại tiên môn thôi!”
Rất dễ để nhận ra nó đang cố hết sức biểu hiện, xây dựng nên hình tượng một con hùng yêu trung thành!
Đạo sĩ nghe xong, lập tức nhíu mày, chăm chú nhìn về phía hổ yêu, tự hỏi một lát rồi mới nói: “Một khi đã như vậy, hòa thượng cứ mang nó đi trước đã!”
Khiến cho hai người Giang Nhất Ninh lại thêm kinh ngạc chính là, vừa nghe đạo sĩ nói xong, hòa thượng hung bạo kia lại tỏ ra răm rắp nghe theo, tựa như lời nói của đạo sĩ nọ còn hiệu nghiệm hơn cả lời của Phật tổ vậy!
Hòa thượng trực tiếp cõng hổ yêu lên lưng...
Chuyện này khiến Hùng Đại Vương hơi lo lắng, không phải hai người kia nên mang theo nó ư? Sao lại biến thành như vậy rồi?
“Còn ta nữa… Đại sư, đừng bỏ ta lại mà!”
Lời nói tha thiết, còn vẻ mặt… Gần như nó đã thổn thức đến rơi lệ luôn rồi...
Đạo sĩ bị một màn này chọc cười, lại quay đầu cười nói với Giang Nhất Ninh: “Tiểu ca, nếu không ngươi thu hùng yêu này đi, các ngươi cũng hữu duyên...”
Đánh rắm!
Giang Nhất Ninh không đón nhận loại râu ria này đâu, thêm nữa, với những lời đạo sĩ nói, hắn chỉ dám tin một phần…
Đôi mắt Hùng Đại Vương xoay chuyển thật nhanh. Ngay sau đó, nó vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Giang Nhất Ninh, dứt khoát quỳ xuống bái lạy hắn.
Nhưng ngay khi nó lại chuẩn bị dõng dạc tuôn thêm một tràng nịnh nọt nữa... thì từ phía chân trời đột ngột truyền đến một tiếng phượng minh, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Rốt cuộc Giang Nhất Ninh cũng nở nụ cười, sư tôn hắn đã đến!
Giây lát sau, Phượng Ngọc Thấm xuất hiện, nàng dừng lại trên đỉnh núi, đánh giá một vòng, sau đó nhíu mày không vui: “Chuyện gì cũng không có? Thế mà ngươi lại bắt vi sư phải đi một chuyến tới đây!”
Giang Nhất Ninh cười gượng: “Sư tôn, lúc trước là dị biến tới quá đột ngột, nên đệ tử...”
“Xin hỏi... Ngài chính là Phượng tiền bối của Thanh Vân?” Đạo sĩ đột nhiên xen mồm vào, vẻ mặt đầy sùng bái!
“Ừm?” Phượng Ngọc Thấm đưa mắt qua, đánh giá đạo sĩ, rồi hơi nghi hoặc hỏi: “Ngươi biết ta?”
Đạo sĩ liên tục gật đầu: “Vãn bối biết sự tích đủ số trân bảo của tiền bối!”
Phượng Ngọc Thấm nhíu mày.
Hình như đạo sĩ lại có chút kích động, tiếp tục nói: “Tiền bối, ngài là tấm gương sáng cho thế hệ của ta, vãn bối đã kính ngưỡng tiền bối từ lâu, giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt...”
Phượng Ngọc Thấm nhướng mày: “A, tiểu đạo sĩ này rất thú vị, rất biết ăn nói! Ngươi là đệ tử của Thiên Cơ quan?”
“Tiền bối tuệ nhãn nhu đuốc (con mắt cực kỳ tinh tường)!”
Phượng Ngọc Thấm hỏi xong, lại không hề mở miệng nữa.
Giang Nhất Ninh: ...
Hắn không kiềm chế được lại đưa ánh mắt qua nhìn nhìn Hùng Đại Vương!
Chỉ thấy Hùng Đại Vương đang trợn mắt há hốc mồm nhìn đạo sĩ, có lẽ trong lòng nó đang nói: mấy lời hắn vừa nói là của ta mà!
Đạo sĩ lại nhìn về phía Giang Nhất Ninh, tỏ ra nhiệt tình vô cùng: “Giang huynh đệ có thể được tiền bối nhìn trúng, cũng là tấm gương mẫu mực của ta. Chắc chắn nhiều năm sau, hắn sẽ gánh vác được đại kỳ của tiên môn...”
Giang Nhất Ninh lộ sắc mặt quái dị. Sư tôn vừa xuất hiện, đối phương lập tức thay đổi cách xưng hô với hắn.
Ừm… hai người này, một đi vơ vét của cải, một đi lừa gạt của cải!
Nói đến đây cũng đủ hiểu đạo sĩ kia sùng bái sư tôn của hắn ở điểm nào rồi?
Chắc chắn là tác phong làm việc...
Chỉ sợ cũng là tiên môn bất hạnh. Không đúng, nói thế là mắng cả sư tôn của hắn rồi
Đạo sĩ: “Giang huynh đệ, ta xem, dường như con hùng yêu nọ rất hữu duyên với ngươi, cũng nên kết cái thiện duyên!”
Hắn mở miệng nhắc lại lời lúc nãy nhưng lần này có vẻ càng thêm chân thành!
Giang Nhất Ninh khinh thường không thèm để ý tới.
Nhưng Phượng Ngọc Thấm lại mở miệng: “Vậy mang nó về đi, chúng ta nhanh trở về núi!”
Hùng Đại Vương mừng rỡ, vậy là nó phát huy thiên phú cực kỳ đúng lúc đúng chỗ rồi...
Nếu sư tôn đã lên tiếng, Giang Nhất Ninh chỉ có thể cười khổ nhận lời.
Đột nhiên hắn nhớ tới đến cái gì, lại nói: “Sư tôn, cứ từ từ trước đã!”
Sau đó, Giang Nhất Ninh thả Quỷ Nương ra, trực tiếp hỏi nàng: “Về sau ngươi sẽ làm sao bây giờ?”
Quỷ Nương vừa xuất hiện, đầu tiên là bái tạ Phượng Ngọc Thấm, sau đó mới nói: “Tiên sư, tiểu phụ muốn quay về chốn cũ, thủ mộ cho tướng công ba tháng... Sau này, không biết tiểu phụ có thể đi theo... Tiên tôn, tiên sư... hay không?”
Nàng càng nói âm thanh càng nhỏ, đoán rằng, lúc này, điều duy nhất mà nàng không cách nào bỏ xuống được chính là Tiểu Nha.
Giang Nhất Ninh nhíu mày, suy nghĩ…
Nếu Quỷ Nương thực sự lên Thanh Vân, ít nhất là tiểu sư muội sẽ không cần hắn quan tâm nữa.
Đây cũng là chuyện tốt.
Nhưng hắn không phải người quyết định, lập tức hướng ánh mắt nhìn về phía sư tôn.
Phượng Ngọc Thấm: “Đừng nhìn vi sư, hết thảy do ngươi phụ trách, kể cả con hắc hùng này…!”
Giang Nhất Ninh: ...
Vừa rồi hình như là người nói muốn dẫn hùng yêu đi mà?
Sao lại thành đệ tử rồi???