Tới lúc này, đạo sĩ cũng không giả vờ nữa, tự mình đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên đùi, sau đó mở miệng cười: “A... Ha hả... Bình thường tiểu đạo sĩ ta khá đam mê ảo thuật, vừa rồi đến đoạn hưng phấn, không nhịn được đã khoe khoang một phen ở trước mặt sư huynh đệ thuộc mười đại tiên môn. Kết quả không đủ thuần thục, khiến màn trình diễn không được hoàn mỹ. Chê cười chê cười rồi...”
Vâng, và kẻ này đã vận dụng phương pháp ‘chỉ cần mình không xấu hổ, thì người xấu hổ chính là kẻ khác’ đến mức tận cùng!
Giang Nhất Ninh cười lạnh, không nhịn được mở miệng trào phúng: “Không thuần thục ư? Không có đâu, rất thuần thục là đằng khác! Mỗi một bước chân, mỗi một lần chấn động, đều lộ rõ sự chuyên nghiệp. Đào kép cũng không hơn được ngươi! May mà ‘đạo ca’ dùng sức quá mạnh, phun cả túi máu ra bên ngoài, bằng không ta sẽ trở thành kẻ coi tiền như rác ...”
Không trách hắn quá dễ tin tưởng vào đạo sĩ nọ, chủ yếu là ngay từ lúc đầu, hắn đã bị tên tuổi của Thiên Cơ quan kia làm choáng ngợp!
Suýt chút nữa đã bị cái tên thương hiệu kia lừa gạt rồi!!!
Giang Nhất Ninh nói xong, lập tức nhìn nhìn hòa thượng, nếu không phải hòa thượng này rất bạo lực, hắn đã muốn bắn ra vài đường 【 Cửu Kiếm Du Ngư Trận 】!
Đạo sĩ vẫn cố gắng giải thích: “Giang tiểu ca, mặc dù tiểu đạo sĩ có một chút diễn xuất nhưng không phải hoàn toàn là lừa ngươi!”
Giang Nhất Ninh hừ lạnh.
Đạo sĩ thấy vậy, tựa như do dự một chút, cuối cùng mới chần chờ nói: “Tiểu ca... Vốn dĩ không còn sống, lại tựa như ngươi không tồn tại ở bên trong giới vực này. Bởi vậy, là đại phúc hay đại họa, hung cát chuyển biến ra sao, đều là thế sự khó liệu (rất khó để đoán được sẽ xảy ra chuyện gì)... Ta chỉ muốn nói rằng, tiểu ca phải cố gắng hết mức... Thận trọng từ lời nói đến việc làm!”
Ban đầu Giang Nhất Ninh còn giữ nguyên vẻ mặt khinh thường nhìn đối phương, nhưng nghe xong hết thảy, từ đáy lòng lại đột ngột chấn động.
? ? ?
Theo như cách nói của đạo sĩ này... Đúng là nguyên thân đã không còn sống nữa...
Còn câu nói không ở bên trong giới vực này, chẳng lẽ chuyện hắn xuyên qua cũng bị người ta nhìn thấu sao?
Có thể thần kỳ như vậy?
Chẳng lẽ con hàng này thật sự là đệ tử của Thiên Cơ quan?
Chỉ trong nháy mắt, lời nói của đối phương đã khiến Giang Nhất Ninh trở nên vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, sắc mặt biến chuyển không ngừng!
Đạo sĩ lại cười, một lần nữa lấy ra một tấm phù chú hình tam giác, tiến lên đưa cho hắn.
Lần này, Giang Nhất Ninh lại hơi lộ vẻ chần chờ.
Trước đó, hắn đã quả quyết sẽ không suy nghĩ đến chuyện này nữa, nhưng hiện giờ lại bắt đầu do dự có nên móc linh thạch ra hay không.
Đạo sĩ: “Tiểu ca cứ yên tâm, lần này ta không cần 98 linh thạch nữa. Ta tặng cho ngươi, coi như kết một mối thiện duyên!”
Cuối cùng, Giang Nhất Ninh vẫn mang theo tâm trạng phức tạp, vươn tay nhận lấy...
Đạo sĩ lại không hề dây dưa, xong việc bên này, đối phương lập tức nhìn về phía hòa thượng đang lung lay giữa đống ‘bảo vật’ của Hùng Đại Vương, gọi một câu: “Hòa thượng, cần phải đi rồi!”
Hòa thượng nghe vậy, lập tức đứng lên nhìn về phía hùng yêu, quát một tiếng: “Nghèo mạt rệp!”
Sau đó, hai người bọn họ cáo biệt cùng đám Giang, Lâm!
Và chuyện khiến cho Giang Nhất Ninh hơi chút ngoài ý muốn, chính là hai người này không hề có sát ý với hùng yêu, ngay cả hổ yêu cũng vậy. Tuy nó đã bị đánh đến hấp hối nhưng tốt xấu gì vẫn giữ được một mạng!
Tựa như đạo sĩ đã nhìn ra ý tưởng trong đầu Giang Nhất Ninh, trước khi đi, đối phương lại nói một câu: “Tiểu đạo sĩ xem hai yêu này không có ác nghiệp trong người, xem ra chúng chưa từng hại người. Và đối với những yêu quái nguyện ý an tâm tu luyện, tiên môn chúng ta cũng không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt.”
Đúng là có loại lý lẽ này.
Bằng không lấy sự hùng mạnh của mười đại tiên môn, Thần châu làm gì còn nơi cho đám yêu quái ẩn thân nữa?
Hùng Đại Vương nghe nói đến đây, tâm tư lại lung lay, tiếp tục còn nước còn tát: “Đại sư, đại sư, hãy thu ta đi, ta nguyện quy y cửa Phật! Đừng bỏ ta lại. Bây giờ ta không còn động phủ, đã không biết phải đi đâu rồi...”
Chỉ thiếu một bước là vươn tay gấu ôm chầm hòa thượng vào lòng ... Thật hiển nhiên, nó đã quyết tâm phải dán lên tòa kháo sơn (chỗ dựa vững chắc) trước mặt rồi!
“Đại sư, ngài đúng là tấm gương mẫu mực cho đám yêu tu chúng ta. Ta kính ngưỡng đại sư giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt...”
Đạo sĩ: “A, con hùng yêu này thật thú vị, rất biết ăn nói! Nếu không chúng ta thu nó đi?”
Hòa thượng lắc đầu: “Ngã Phật có rảnh, ta cũng không rảnh!”
Hùng Đại Vương nóng nảy: “Đại sư, đại sư, ta có một bí mật kinh thiên!”
“Hử?” Đạo sĩ nghiền ngẫm nhìn qua!
Mọi người cũng tò mò nhìn qua.
Hùng Đại Vương vội vàng chỉ vào hổ yêu: “Nghiệt súc này là thứ lòng muông dạ thú! Lúc trước nó còn mê hoặc ta gia nhập vào cái gì mà đại kế lật đổ tiên môn, làm cho yêu tu điều khiển thiên địa... Ngay lúc ấy, ta đã lá mặt lá trái với nó rồi!”
Hổ yêu vốn đã hấp hối, lúc này lại giãy dụa, còn hộc ra một ngụm máu tươi.
Con dao đâm sau lưng này, tới quá bất ngờ, kể cả một con hổ như nó cũng không ngờ được.