Phan Nam Sinh ra dấu để gã im lặng, sau đó truyền âm cho mấy người bọn họ: “Ngươi vừa đến đã biết, chẳng lẽ ta lại không nhìn ra? Nhưng trên đời này, Vân Nhi đã không còn thân nhân, Trương mụ ở bên nàng hơn mười năm, có thể so sánh với thân nhân rồi...”
“Trương Hạo là nhi tử do Trương mụ một mình nuôi dưỡng, khi Vân Nhi cứu tế Trương mụ, Trương Hạo mới ba - bốn tuổi, cho nên, Vân Nhi hoàn toàn coi hắn là đệ đệ. Tiên phàm khác biệt, chúng ta vừa vào Nguyên Anh đã có thể sống được ba ngàn năm. Ta chỉ hy vọng Vân Nhi có thể vui vẻ thêm vài năm...”
Mọi người gật đầu... nếu Phan Nam Sinh hiểu rõ như vậy rồi, đoàn người bọn họ cũng không cần thiết phải nói thêm cái gì.
Nhưng mấy người vừa mới an tĩnh, lại nghe một tiếng kinh hô truyền đến.
“Tiểu Vân sư tỷ, Tiểu Vân sư tỷ!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây