Chăm Dược Viên Cầu Trường Sinh

Chương 60: Hai người này có chút giống thần côn nha?

Chương Trước Chương Tiếp

Đạo sĩ bất đắc dĩ, đành phải tiến lên kéo đối phương lại, đồng thời trầm giọng nói: “Tỉnh lại mau!”

Làm như thế, hòa thượng mới hơi hơi ngưng trệ!

Đạo sĩ nhân cơ hội này giật đối phương ra.

Hình như hòa thượng đã khôi phục lý trí, nhưng vẫn không muốn buông tay, bị đạo sĩ kéo lại rồi, vẫn đang quyền đấm chân đá, liên hồi vào không khí...

“Móa nó, nói nhỏ nhẹ mà ngươi không nghe, muốn ăn đánh đúng không?”

Giang Nhất Ninh: ...

Lâm Không: ...

Hùng Đại Vương: ...

Một lát sau, hòa thượng dần dần khôi phục lại bình tĩnh, kim tất trên người cũng từ tưa tan biến.

Lúc này hắn mới sửa sang lại quần áo, chắp hai tay trước ngực, bình thản nói: “A Di Đà Phật, ngã Phật từ bi ở trong lòng, nguyện độ hoá hết thảy sinh linh, ngươi có nguyện quy y cửa Phật?”

Hổ yêu mở to mắt, gian nan nhìn về phía hùng yêu, mở miệng hổ nói: “Hùng... Lão… Đệ... Hắn tiêu hao... Quá lớn, không phải đối thủ của ngươi... Mau cứu...”

Hùng Đại Vương đột nhiên lộ vẻ mặt giận dữ, quát lên: “Yêu nghiệt, trước mặt cao tăng, chớ có nói bậy! Ai là lão đệ của ngươi? Nhận bừa quan hệ!”

Một lần biến chuyển này đã khiến nó hiểu hết thế cục hiện giờ rồi!

Ánh mắt hổ yêu rung động thật sâu, miệng hổ oa một tiếng, phun ra ngụm máu tươi...

Hùng Đại Vương lại chắp hai tay trước ngực, quỳ lạy nói: “Cao tăng, ta nguyện ý, ta nguyện ý quy y cửa Phật!”

Lại là một kẻ thức thời!

Hòa thượng nhìn về phía Hùng Đại Vương: “Bần tăng chỉ nói cho có lệ mà thôi, ngươi... Bần tăng sẽ không nhận ngươi đâu!”

Giang Nhất Ninh: ...

Lâm Không: ... yên lặng thu hồi Thúc Phược Kim võng!

Hòa thượng: “Nhưng mà tiền tài pháp bảo, nên giao vẫn phải giao!”

“Vâng vâng vâng!”

Chỉ thấy, Hùng yêu phun một cái gói to từ trong miệng ra, mở gói, đổ một đống thứ linh tinh ở bên trong ra ngoài!

Linh thạch, ngọc khối, cái yếm... Hay cho một màn rực rỡ muôn màu...

Đạo sĩ không thèm chú ý tới những thứ này, hắn cười cười rồi tiến lên, nhìn về phía hai người Giang Nhất Ninh: “Hai vị tiểu ca chính là cao đồ của Thanh Vân?”

“Tiểu đạo sĩ là Thiên Diễn chân nhân của Thiên Cơ quan! Hòa thượng có pháp danh Hoành Hải là đệ tử của Tiểu Thiên tự!”

Hai người Giang Nhất Ninh vội vàng đáp lễ.

Thiên Cơ quan... là đạo quan duy nhất trong mười đại tiên môn, cũng là một phái có ít đệ tử nhất và cao nhất thâm khó lường nhất!

Sở trường của bọn họ là xem nhân quả, đoán vận mệnh, tính thiên cơ!

Giang Nhất Ninh khách khí nói: “Đa tạ sư huynh đã cất nhắc, chúng ta quả thật là Thanh Vân đệ tử, vốn tới đây vì cứu một nữ quỷ quái đã thụ ấn Thanh Vân, không nghĩ lại được gặp gỡ và chứng kiến các sư huynh đại phát thần uy!”

Trong những tiên môn bọn họ, mỗi khi gặp được người lợi hại hơn mình, đều gọi đối phương là sư huynh, tiền bối tùy theo bối phận.

Đạo sĩ khoát tay: “Tiểu ca quá khách khí, tiểu đạo sĩ và hòa thượng có tu vi thấp, không hơn sư huynh!”

Ừ đúng rồi, có thể tu vi kém thật nhưng tiên pháp mạnh nha!

Giang Nhất Ninh lại không dám coi lời kia là thật: “Hai vị sư huynh, không biết hai vị đến đây có chuyện quan trọng... Nếu chúng ta quấy rầy, sẽ cáo từ trước!”

Hắn chuẩn bị làm cái tẩu vi thượng sách, mặc kệ bọn họ là tiên môn hay không tiên môn, dù sao cũng không phải đệ tử Thanh Vân.

Thêm nữa, chuyện muốn làm đã làm thỏa đáng, vẫn nên nhanh chóng trở về núi thì hơn.

Đạo sĩ xua tay tùy ý nói: “Trảm yêu trừ ma!”

Hòa thượng lại than thở một câu: “Cướp đoạt tiền tài!”

Một trước một sau, khiến cho Giang Nhất Ninh không dễ nói thêm.

Đạo sĩ không thèm để ý cười cười, lại tiếp tục nói: “Tiểu đạo sĩ và hòa thượng vốn đang dạo chơi tứ phương, chỉ trùng hợp đi ngang qua mà thôi! Không nghĩ tới lại gặp được hai vị tiểu ca, cũng lẻn vào động phủ!”

Giang Nhất Ninh cười gượng. Hắn lại nhớ tới một màn khẩu lệnh lúc trước, đoán rằng bọn họ đang âm thầm thực hiện kế hoạch ‘cướp đoạt tiền tài’ của mình!

“Hai vị sư huynh, chúng ta còn có nhiệm vụ trong người, sẽ không quấy rầy thêm nữa!” Không hiểu sao hắn cứ có cảm giác bị đạo sĩ nhìn chằm chằm kiểu này, không được tự nhiên.

Đi trước là hay hơn cả!

Đạo sĩ thấy vậy, lập tức giữ lại: “Tiểu ca không vội... Gặp gỡ là có duyên, ta xem chân mày của tiểu ca có màn sương đen quấy nhiễu, hãy để tiểu đạo sĩ đoán cho ngươi một quẻ, tránh được cát hung!”

Đạo sĩ nói xong, đã tự mình làm việc của mình, rồi bấm đốt ngón tay...

Giang Nhất Ninh hơi khó xử nhưng lại không tiện trực tiếp cắt ngang.

Chỉ thấy đạo sĩ bấm chỉ càng lúc càng nhanh, trong miệng lẩm bẩm, đạo bào không gió tự động...

Trong đôi mắt đối phương đang nhìn hắn lại bắn ra thần quang dài mảnh!

Cuối cùng, đạo sĩ đã ngừng bấm đốt ngón tay, chợt hét lớn một tiếng: “Tai!” Tiếp đó, người này hít sâu một hơi nói: “Tiểu ca, đã giải được rồi!”

Nói xong, đạo sĩ lấy ra một tấm phù màu vàng hình tam giác từ trong đạo bào, đưa cho Giang Nhất Ninh.

“Phù châm này, mang hòa tan vào nước, rồi uống, có thể xu cát tị hung!”

Giang Nhất Ninh chuẩn bị đưa tay ra nhận theo bản năng.

Nhưng không biết từ khi nào hòa thượng đã đi tới trước mặt hắn, xòe lòng bàn tay ra: “Nhân Quả kim, giá 1 vạn linh thạch, đa tạ đã hân hạnh chiếu cố!”

Động tác của Giang Nhất Ninh lập tức đình trệ...

Móa nó, hai người này có chút giống thần côn nha?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)