Phía sau hòa thượng có một vị đạo sĩ thanh niên, mặc đạo bào bát quái, có lẽ... đối phương chính là người đã đóng vai hồ yêu lúc nãy!
“Hòa thượng, ta kính ngươi là cao tăng, không muốn làm ngươi khó xử, ngươi quyết tâm muốn đối đầu với lão Hùng ta ư?”
Hai con cầm đầu bầy yêu kia là một con gấu và một con hổ.
Yêu quái vừa nói chuyện là hùng yêu, có lẽ nó chính là Hùng Đại Vương ở nơi này.
Hổ yêu: “Hùng lão đệ, nói nhảm với bọn họ làm gì, nếu không để lão ca giúp ngươi làm chủ. Thịt hắn!”
Hùng yêu xua tay: “Không cần làm phiền tới đại ca. Đại ca là khách, cứ đứng một bên xem là được!”
Con trâu và con cóc liếc nhau.
Hổ yêu này là tình huống gì đây? Nó còn lợi hại hơn hùng yêu ư? Lúc trước bọn họ không nhận được tin tức về nó mà!
Hai người do dự một hồi, cuối cùng quyết định nhìn xem trước...
Nhưng Giang Nhất Ninh lại rõ ràng phát hiện ra, vị đạo sĩ đằng kia đang mỉm cười vơi hai người bọn họ.
Hùng yêu đã tiến lên: “Hòa thượng, nghĩa là kiểu gì ngươi cũng phải cố tình gây sự đúng không? Nếu thế, đừng trách ta không khách khí. Dù là mười đại tiên môn, ta cũng không nể mặt đâu!”
Hòa thượng kết hai tay tạo thành hình chữ thập: “A Di Đà Phật, bần tăng đã nói rồi, ngã Phật từ bi, chỉ cần giao ra tiền tài pháp bảo, ta có thể buông tha cho các ngươi một hồi!”
“Hừ!” Hùng yêu tức giận, có thể nhìn thấy cơ bắp gân cốt trên người nó đã bành trướng lên gấp đôi, chỉ trong giây lát, toàn thân đã cao lên một trượng!
Nó vung nắm tay lớn bằng bao cát, đánh về phía hòa thượng.
Hòa thượng không thay đổi sắc mặt, cũng xuất quyền nghênh đón!
“Bính ——”
Hai đấm va chạm vào nhau phát ra một vòng sóng gợn...Ngay sau đó, cả hai đều tự lui về phía sau vài bước.
Tiếp đến, hùng yêu bộc phát bản tính hung tàn, không hề cố kỵ, trực tiếp đập ra.
“Bính ——”
“Bính ——”
“Bính ——”
Cứ như vậy, một yêu một người vật lộn với nhau, công kích đánh vào động phủ, lực lượng mạnh mẽ làm nứt toang bốn phía, cát bay đá chạy!
Giang Nhất Ninh rung động: “Hòa thượng này có thân thể thật mạnh, đã vật lộn được cùng yêu thú, tựa như còn chiếm ưu thế?”
Lâm Không lắc đầu, nhỏ giọng đáp lại: “Không, hùng yêu còn chưa dùng hết toàn lực!”
Hắn vừa dứt lời, hùng yêu đã gầm lên giận dữ.
“Rống ——”
Thân thể nó lại tăng vọt, hiện ra nguyên hình là một con gấu đen cao ba trượng.
Ở trước mặt nó, hòa thượng, giống hệt một chú lùn nhỏ xinh xinh.
Hùng yêu đạp một cước xuống.
Hòa thượng tránh ra, nhảy vọt lên không, xuất ra một quyền về phía đầu hùng yêu!
Lỗ mũi hùng yêu phì ra một hơi đầy khinh thường, bàn tay to bằng cái quạt hương bồ vỗ tới.
“Bính ——”
Như vỗ ruồi bọ!
Hòa thượng bị một vỗ này nện lên mặt đất... xuất hiện một cái hố to.
Giang Nhất Ninh thấy vậy, hỏi ý kiến của Lâm Không: “Chuẩn bị ra tay chưa?”
Lâm Không lộ rõ sắc mặt ác liệt, ánh mắt không ngừng quét qua chiến trường, sau đó nhỏ giọng nói: “Xem dáng vẻ đạo sĩ kia vẫn còn phong khinh vân đạm (ung dung như không) lắm, chúng ta cứ chờ thêm chút nữa. Ta cảm thấy điểm mấu chốt là hổ yêu. Nếu bọn họ không đối phó được, chúng ta ra tay sau đó lập tức bỏ chạy!”
“Khụ khụ ——”
Đúng như những gì Lâm Không phán đoán... Hòa thượng kia lập tức bò dậy, tùy ý vỗ vỗ tro bụi trên người.
“Lại đến!”
Hùng yêu rống giận: “Ngoan cố mất linh, tự tìm đường chết!”
Tiếp theo, cả hai lại liên tục đánh nhau...
Bính —— bính —— bính ——
Quyền cước rung trời, tựa như cả đỉnh núi đều bị cuộc chiến của hai người này kích thích...
Có điều, tuy hòa thượng vẫn luôn bị hùng yêu áp chế nhưng toàn thân lại không hề có một chút thương tích nào!
Giằng co chừng nửa khắc (một khắc = 15 phút), ngược lại hùng yêu mới là bên mệt mỏi, thở hồng hộc như trâu.
Hòa thượng dâng trào chiến ý: “Ngươi chưa ăn no hả? Chỉ có chút lực lượng đó thôi?”
Khí thế của hùng yêu bị ngưng trệ, vừa muốn tiếp tục, hổ yêu đã tiến lên: “Hùng lão đệ, vẫn nên để lão ca xử lý giúp ngươi!”
Hùng yêu chần chờ... Nhưng lần này, nó không tiếp tục từ chối nữa, thay vào đó nó hóa thành dạng nửa người nửa yêu nói: “Làm phiền Hổ đại ca.”
“Lão đệ, ta họ Lục, cứ gọi là Lục đại ca đi!”
Đúng là hổ yêu không thèm để hòa thượng kia vào mắt.
Nó lắc mình một cái, trực tiếp xuất quyền!
Hòa thượng đan hai cánh tay ở trước người, bày ra tư thế bảo hộ.
“Bàng ——”
Hòa thượng bay vụt ra ngoài, hóa thành một luồng lưu quang, đánh thẳng tới ngọn núi đối diện!
Hổ yêu chỉ ra một kích, lại khiến cả khung cảnh trở nên yên tĩnh...
Hai người Giang Nhất Ninh lập tức trở nên khẩn trương.
Đại Yêu, tuyệt đối là Đại Yêu!
Hùng Đại Vương vỗ tay khen ngợi: “Hổ đại ca, ngưu x (quá trâu bò), hóa ra Hổ đại ca đã phá cảnh rồi. Là ta đã trèo cao ...”
Giang Nhất Ninh không chút dấu vết lấy ra Cầu Cứu châu nhưng lại thấy hòa thượng kia bắn nhanh trở về… Một bên mép của đối phương còn dính lại chút máu: “A Di Đà Phật, ngã Phật từ bi, nhanh chóng tiếp nhận đầu hàng, quy y của Phật!”