Chăm Dược Viên Cầu Trường Sinh

Chương 54: Quỷ nương mất tích! đừng làm tổn thương hoa cỏ, chờ ta trở lại!

Chương Trước Chương Tiếp

“Bành——”

Một tiếng nổ vang, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

Chỉ thấy tóc trên đầu Giang Nhất Ninh dựng đứng còn khuôn mặt hắn thì cháy đen...

“Đáng tiếc, đã chạm tới biên giới thành công mà còn... Quả nhiên trong lúc luyện phù không thể phân tâm!”

Hắn đang luyện tập kiếm phù. Có thể nói là hơi chút tiến triển.

Đây là ưu thế của học tập kiếm phù, vượt trội hơn những loại kỹ năng khác!

Mỗi một loại kiếm phù đều là một cá thể độc lập với nhau, bởi vậy, chỉ cần chuyên tâm luyện chế một loại kiếm phù là có thể chế tạo được ngay!

Ngược lại, kiếm trận cần phải thông qua mỗi một cá thể trận cơ (mắt trận) để kết nối với lực lượng thiên địa, sau đó phải tạo thành mối liên kết giữa những trận cơ với nhau, để chúng tương tác thành một chỉnh thể. Nếu bất cứ một trận cơ nào xuất hiện sai lầm, toàn bộ sẽ sụp đổ!

Lúc đầu Giang Nhất Ninh đã muốn đi một chuyến tới Luyện Đan phong trước nhưng hiện giờ hắn đã bị gợi lên ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Một lần chuyên chú vào học tập lại kéo dài tới tận chạng vạng...

Bất chợt, Giang Nhất Ninh chém ra một luồng kiếm phù, nó nhanh chóng hóa thành bóng kiếm màu vàng bắn nhanh lên trời cao...

“Oanh ——”

Một tiếng nổ vang, lôi quang bắn ra bốn phía!

Giang Nhất Ninh hưng phấn nắm tay: “Thành công rồi!”

Kế tiếp, đó là kiếm phù dung hợp với kiếm cương.

Giai đoạn này tương đối dễ dàng...

Chỉ cần dựa vào chân khí hư không làm phù, dung nhập vào kiếm cương... Để học đường phương thức này, thuần túy là dựa vào quá trình tu luyện lặp đi lặp lại, chừng tám trăm tới một ngàn lần là được ngay!

Đây cũng là điểm khác nhau khi muốn dung hợp lại kiếm trận, kiếm phù cùng với kiếm cương...

Đến tận đây, quá trình học tập【 Lôi Tiêu Kiếm Phù 】trong《 Thanh Vân Vạn Kiếm Phù 》của hắn đã được tính là hoàn thành 90%!

“Hắc hắc, trời không phụ người có lòng rồi ~ rồi ~ rồi ~~ !”

Giang Nhất Ninh không tự chủ được, khẽ bật ra một câu giọng Bắc Kinh, ngược lại còn tiến vào kênh nhạc thiếu nhi: “Mặt trời trên cao chiếu sáng, hoa cỏ cười với ta, chim chóc nói với ta rằng~ mỗi một giọt mồ hôi hăng hái. (Đây là bài hát Trên đường đi học 上学歌 của ca sỹ Bảo Bảo - 宝宝)”

Đột ngột, một luồng kim quang rơi vào trong Trúc viện cắt ngang khúc hát tự kỷ của hắn!

“Di? Kim hạc truyền lệnh!”

Giang Nhất Ninh nhanh chóng đi qua tiếp lấy.

Kim hạc này thuộc loại chuyển phát nhanh trong nội bộ Thanh Vân. Kỳ thật nó chẳng khác là mấy so với những con hạc giấy mà các đệ tử hay dùng để truyền tin cho nhau, có điều tốc độ nhanh hơn…

Thật hiển nhiên dân dụng và quân dụng có khác nhau!

Giang Nhất Ninh mở kim hạc ra, là lệnh tin từ Quan Hà phong: Nữ quỷ Hắc Sơn thôn đã được thụ ấn Thanh Vân, vừa mất tích, nhanh đi điều tra!

Giang Nhất Ninh không nhịn được khẽ day day cái trán...

Quỷ Nương kia vừa thụ ấn chẳng được bao lâu, vậy mà phiền toái đã tìm tới cửa nhanh như vậy?

Hắn đành phải bất đắc dĩ hồi âm: Đã nhận được, sau đó thả kim hạc rời đi.

Tiếp theo, hắn lại rất nhanh phát ra một con hạc giấy truyền tin khác, xin Lâm Không giúp đỡ.

Đối phương là người thụ ấn, có thể cảm ứng được một chút chỉ dẫn mỏng manh!

Làm xong hết thảy những chuyện này, Giang Nhất Ninh lại hơi do dự một chút, nhìn lên đỉnh Thanh Trúc...

Ngay đỉnh núi có thể thấy rõ ràng một khối nham thạch to lớn màu đỏ đậm, đang đứng sừng sững tại chỗ!

Phượng Ngọc Thấm đang ngồi trên đó, nhắm mắt khoanh chân... Mái tóc bay phất phới theo làn gió.

Giang Nhất Ninh ngó nghiêng một hồi… Khỏi phải nói, sư tôn ngồi tu luyện như vậy, lại có vài phần tiên phong đạo cốt!

Chung quanh những khối đá to lớn, trong kẽ nham thạch cứng rắn, vẫn có một chút thực vật ương ngạnh chui ra!

Giang Nhất Ninh tụ khí vào mắt theo bản năng...

Ai biết đâu, hắn vừa nhìn một cái, lập tức kinh sợ!

Ba gốc? ? ?

Ba gốc thực vật đều có thanh tiến độ!

Chúng nó giống hệt gốc sơn trúc trước kia, thuần túy là linh vật hoang dại...

“Có việc ư?” Đột nhiên Phượng Ngọc Thấm lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Giang Nhất Ninh.

“À… à… sư tôn, Quỷ Nương mất tích rồi!”

Phượng Ngọc Thấm nhíu mày: “Vậy ngươi không đi xử lý, tìm ta để làm chi?”

Giang Nhất Ninh chà xát tay, giải thích rất nhanh: “Lần trước đệ tử đã dùng mất ngọc châu cầu cứu, mà lúc trước người từng nói sẽ luyện chế thêm một viên cho đệ tử...”

Hắn không trông cậy vào sư tôn ra tay, nhưng muốn xuống núi... không thể thiếu Cầu Cứu châu!

Sau đó, Phượng Ngọc Thấm sờ sờ cái vòng trên tay một cái rồi cong ngón tay lại bắn ra, một viên Cảm Ứng châu bay về phía Giang Nhất Ninh.

“Nhanh đi đi, đừng quấy rầy ta!”

Giang Nhất Ninh ai ai gật đầu, sau đó rất nhanh nói tiếp: “Sư tôn, đừng làm những hoa hoa thảo thảo chung quanh bị tổn thương. Phải chờ đến khi ta trở lại!”

Phượng Ngọc Thấm nhíu mày, nghi hoặc nhìn nhìn bốn phía, lại nhìn theo bóng dáng Giang Nhất Ninh rời đi...

Giang Nhất Ninh trở lại Trúc viện, Lâm Không đã sớm chờ đợi từ lâu, hai người lập tức xuất phát...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)