Tới lúc này, hắn cũng đoán ra thân phận đại khái của nữ tử nọ.
Chắc hẳn nữ tử có dáng vẻ lạnh lùng như núi tuyết vạn năm kia, chính là... phong chủ Lãnh Tố Lam của Lãnh Ngưng phong, là sư tôn của Tô Nguyệt Quang… Không, Tô Bạch Nguyệt!
Phượng Ngọc Thấm nhìn Giang Nhất Ninh: “Ngươi nghĩ hay nhỉ? Ngươi cần hấp thu nó, linh vận này đủ để khiến ngươi bước vào cấp bậc bách kiếm cương!”
Giang Nhất Ninh thành khẩn nói: “Sư tôn, là người đưa ta gia nhập tiên môn, ta biết ơn không hết. Vì vậy, chỉ cần đó là thứ người có thể sử dụng thì người cứ dùng trước đi, đừng lo lắng cho đệ tử... Vả lại, chỉ là bách kiếm cương thôi mà, đệ tử có tin tưởng!”
Phượng Ngọc Thấm cũng không già mồm cãi láo: “Được, vậy ta đổi Hỏa Linh Chi!”
Lãnh phong chủ hừ lạnh: “Lúc trước bảo ngươi dùng sơn trúc để đổi, ngươi còn không nguyện ý, hiện giờ lại nguyện ý rồi?”
Phượng Ngọc Thấm trực tiếp đi qua ghé vào, vuốt vuốt hai bên hông nàng: “Tại vì ta sợ ngươi chịu thiệt nên mới làm vậy mà? Ít nhất là Băng Sơn Tuyết Liên còn có chút tác dụng với ngươi!”
“Đứng đắn chút coi!” Lãnh phong chủ lại hừ lạnh: “Ngươi còn có lòng lo ta chịu thiệt? Chắc ngươi ít chiếm lợi của ta quá!”
Phượng Ngọc Thấm vui tươi hớn hở, vẫn một mực vuốt ve nàng: “Đúng đúng đúng, đừng nghiêm túc quá như vậy, nếu không ngươi cho thêm viên 【 Huyễn Linh Kim Đan 】 để ta đưa đồ đệ nhé?”
Lãnh phong chủ vỗ vào bàn tay nghịch ngợm của Phượng Ngọc Thấm một cái, nghe vậy, lại nhìn về phía Giang Nhất Ninh: “Ngươi còn biết quan tâm tới đệ tử của mình nha. Phải biết rằng, ta còn chưa cho Nguyệt Nhi dùng đó!”
Nàng thoáng tạm dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Thế thì ngươi làm sao cho ba năm sau, tiểu tử này và Nguyệt Nhi có thể gặp nhau tại ngày thi đấu của tông môn đi. Nếu nhận, ngay bây giờ ta sẽ đưa cho hắn!”
Phượng Ngọc Thấm: “Không thành vấn đề, ta nhận vụ này!”
Lãnh phong chủ nhìn chằm chằm vào Phượng Ngọc Thấm, nhìn một hồi lâu, cuối cùng đành nói: “Đừng cả ngày chơi bời lêu lổng nữa, chăm chú bồi dưỡng đệ tử cho tốt đi, bằng không đến lúc đó ta sẽ không bảo Nguyệt Nhi nương tay đâu!”
Nàng nói xong, trực tiếp lấy ra một bình ngọc, ném qua cho Giang Nhất Ninh.
Giang Nhất Ninh mờ mịt nhận lấy...
Rốt cuộc, chờ đến lúc hai vị trưởng bối rời đi, Giang Nhất Ninh mới vội vàng hỏi: “Sư tôn, Lãnh tiền bối nói ước chiến ba năm sau chính là Tô Nguyệt... Không, Tô Bạch Nguyệt sư tỷ?”
“Đúng!”
Giang Nhất Ninh cười khổ: “Tô sư tỷ chính là tấm gương cho thế hệ trẻ Thanh Vân đương đại, ba năm Trúc Cơ, mười năm Kim Đan... Còn ta, kể cả khi không ăn không uống khổ tu ba năm cũng không đánh thắng được nàng... Hay là sư tôn chuẩn bị huấn luyện ta bí mật trong vòng ba năm?”
Phượng Ngọc Thấm khinh thường nhìn về phía Giang Nhất Ninh: “Đánh thắng? Ngươi muốn đánh thắng làm gì?”
“Ách...” Câu hỏi này đã khiến Giang Nhất Ninh nghẹn cả họng.
Phượng Ngọc Thấm phẩy tay: “Đến lúc đó, ngươi chỉ cần đi lướt ngang sân khấu một cái, mà bây giờ được không một viên【 Huyễn Linh Kim Đan 】, ngươi cảm thấy không tốt sao?”
Hóa ra lý lẽ của nàng là loại lý lẽ này!
Giang Nhất Ninh chần chờ: “Nhưng như vậy là lừa đan dược của Lãnh tiền bối...”
“Cái gì gọi là lừa? Phải nói là người ta trả giá cao để đổi lấy thứ họ muốn. Mà có phải chúng ta không ước chiến đâu? Đến lúc đó ngươi cứ để cho nha đầu Tiểu Nguyệt kia đánh một trận là xong rồi, càng thảm càng tốt! Nói gì thì nói, nàng cũng không đến mức muốn tính mệnh của ngươi đâu...”
Giang Nhất Ninh lập tức lộ ra vẻ mặt táo bón!
Nhưng cách xử sự kiểu này, có khác nào… lúc cần nói thì không nói, cố tình nói lúc không cần? Loại logic của người... Y như trò ghép vòng tròn… cực kỳ kín kẽ!
Hắn giật mình tỉnh ngộ, suýt nữa hắn đã hiểu lầm rồi, lập tức vươn ngón tay cái, khen ngợi: “Gừng càng già càng cay!”
“Hử?” Ánh mắt Phượng Ngọc Thấm trở nên nguy hiểm.
Giang Nhất Ninh vội vàng cười làm lành: “Không không, ý của đệ tử chính là sư tôn lợi hại, nên học tập sư tôn!”
Phượng Ngọc Thấm hừ lạnh: “Về sau ngươi nên tu luyện như thế nào thì cứ tu luyện như thế ấy, lúc khác nên chăm linh điền thì cứ đi chăm linh điền, không cần quan tâm những chuyện khác!”
Giang Nhất Ninh vội vàng gật đầu xác nhận...
Vậy là chỉ hai ba câu trao đổi, hai sư đồ nhà bọn họ đã ném chuyện ước chiến kia ra sau đầu rồi!
Phượng Ngọc Thấm tiếp tục nói: “Ăn Kim Đan đi, ta đến giúp ngươi hấp thu!”
Giang Nhất Ninh lập tức lấy bình ngọc ra: “Sư tôn, rốt cuộc【 Huyễn Linh Kim Đan 】 này có tác dụng gì?”
Lúc trước hắn có nghe Lãnh phong chủ nói chuyện phiếm, nhưng chỉ biết nó là hàng thượng đẳng mà thôi!
Phượng Ngọc Thấm: “Dùng để tăng tu vi. Nếu để ngươi dùng ít nhất cũng có thể trực tiếp đột phá Trúc Cơ tứ tầng, đương nhiên đó vẫn là thứ yếu, tác dụng chủ yếu của nó là có thể làm mạnh mẽ thần hồn!”
Giang Nhất Ninh hít sâu một hơi, trực tiếp đột phá Trúc Cơ tứ tầng?
Hắn biết nó là thứ tốt, lại không ngờ nó tốt như vậy!
Hắn nói theo bản năng: “Thế tại sao chúng ta không lừa… à làm nhiều một chút?”