Ánh mắt Giang Nhất Ninh co rụt lại, người trước mặt hắn là một vị trung niên nam tử nho nhã.
Đương nhiên là hắn có biết vị này, bởi vì đối phương chính là Thường Thánh Niên, chưởng môn của Thanh Vân!
Thường chưởng môn thốt lên một câu cảm khái với Phượng Ngọc Thấm: “Gần đây Thanh Trúc phong của sư muội có khí vận liên tục nha!”
Phượng Ngọc Thấm thu lại uy thế, biến trở về dáng vẻ lười nhác thường ngày, chỉ hừ nhẹ một tiếng, xem như đáp lại.
Thường Thánh Niên cũng không để ý, ngược lại vẻ mặt đầy tươi cười nhìn nhìn ba vị đệ tử phía dưới!
Tiếp theo, bên cạnh hai người Phượng Ngọc Thấm liên tục xuất hiện những bóng người!
Vừa vặn mười ba người!
Giang Nhất Ninh không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, phong chủ của mười ba phong lại tụ tập cùng một chỗ vì Băng Sơn Tuyết Liên!
Phượng Ngọc Thấm hừ lạnh một tiếng: “Đừng có nghĩ gì hết, ta có chỗ dùng rồi!”
Có người bất mãn nói: “Ngươi là một tu sĩ cầu đạo hỏa pháp, có chỗ nào dùng được? Nếu nói có chỗ dùng phải đưa Vạn phong chủ luyện đan, hoặc là cho Lãnh phong chủ hấp thu. Đó mới là sử dụng hợp lý, mọi người chúng ta đều là tu sĩ của Thanh Vân, sẽ dùng bảo vật ngang giá trị để đổi cho ngươi!”
Người nói chuyện là một vị lão giả và Giang Nhất Ninh không hề biết thân phận của đối phương.
Phượng Ngọc Thấm không chút khách khí, lên tiếng đáp trả: “Đây là bảo vật của Thanh Trúc phong ta, bảo có chỗ dùng nghĩa là có chỗ dùng, kể cả ta không cần thì vẫn còn đệ tử ta cần. Mượn ngươi qua bố trí chắc?”
Thường Thánh Niên cười nói: “Được rồi, Hồ phong chủ nói vậy cũng chỉ vì Thanh Vân thôi. Hơn nữa mọi người chúng ta có mặt ở đây cũng không phải đến để cướp Tuyết Liên của sư muội, chủ yếu là đến xem Thanh Trúc phong có gì thần kỳ, mà liên tiếp sản sinh ra bảo vật!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Phượng Ngọc Thấm.
Phượng Ngọc Thấm khinh thường: “Đừng hỏi ta, tự các ngươi xem đi!”
Lão giả lúc trước vừa nói chuyện, nghe vậy, lập tức lắc đầu rồi rời đi...
Phượng Ngọc Thấm bĩu môi: “Không ai nhìn ra cái gì ư? Thế thì sao mà ta biết được! Xem nhanh rồi rời đi, đừng quấy nhiễu ta ăn lẩu!”
Mười ba phong chủ đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ... Chỉ có thể đánh giá nơi này một phen, rồi lần lượt tự mình rời đi... Cuối cùng, chỉ còn lại Thường chưởng môn và một nữ tử lạnh lùng ở lại!
Thường Thánh Niên nhìn quanh bốn phía, thản nhiên nói: “Được rồi, đều tự giải tán đi.”
Kể từ đó, Thanh Trúc phong mới được coi là hoàn toàn an tĩnh lại!
Sau đó, Thường Thánh Niên và nữ tử kia theo Phượng Ngọc Thấm cùng hạ xuống Trúc viện.
Phượng Ngọc Thấm lập tức đổi lại thái độ bình thường, nhiệt tình lôi kéo nữ tử kia ngồi xuống: “Nhanh, Tố Lam, chẳng mấy khi ngươi tới Thanh Trúc phong của ta, mau nếm thử đi, tay nghề của đệ tử ta coi như không tồi!”
Nữ tử lại hừ lạnh: “Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn thôi!”
Nhưng nàng vẫn tiếp nhận bát đũa mà Phượng Ngọc Thấm đưa qua!
Thường chưởng môn tự cố tự ngồi xuống: “Tiểu sư muội, không mời sư huynh nếm thử một chút ư?”
Phượng Ngọc Thấm đáp trả: “Muốn ăn tự sư huynh ra tay đi!”
Thường chưởng môn cũng không để ý tới nàng, lập tức vẫy tay với Giang Nhất Ninh: “Nhanh, còn không mau mang bát đũa cho cho chưởng môn!”
Giang Nhất Ninh phản ứng lại: “A a…!”
Mẹ ơi!
Đúng là từ bấy lâu nay hắn vẫn không hề biết, hóa ra sư tôn của hắn chính là sư muội của chưởng môn!
“Chưởng môn, mời người dùng!”
Thường Thánh Niên tiếp nhận bát đũa, nếm thử một miếng rồi khen ngợi: “Không tồi!”
Tiếp theo hắn mỉm cười nhìn Phượng Ngọc Thấm: “Tiểu sư muội, muội nói thật cho sư huynh nghe đi, với tính nết của muội, đừng nói là Băng Sơn Tuyết Liên vạn năm, ngay cả cây mười năm cũng không ươm trồng được đâu!”
Phượng Ngọc Thấm bất mãn: “Hừ, cái gì tên là tính nết của ta?”
“Á á… Là ta nói sai... Chắc là tiểu tử này ươm trồng phải không? Dù gì hắn cũng ươm trồng linh điền được 20 năm rồi...”
Thường chưởng môn nói xong cũng không hỏi Phượng Ngọc Thấm nữa mà trực tiếp nhìn về phía Giang Nhất Ninh: “Tiểu tử, có phải hay không?”
Giang Nhất Ninh kinh ngạc, không nghĩ tới chưởng môn vẫn một mực ghi nhớ những chuyện có liên quan tới hắn... Không đúng, hẳn là người chỉ chú ý tới sư tôn thôi!
“Bẩm chưởng môn... Là đệ tử may mắn!”
“Nói vậy, gốc sơn trúc lúc trước cũng là ngươi ươm trồng?”
“Bẩm chưởng môn, thuần túy là vận khí...”
Phượng Ngọc Thấm cắt ngang: “Không cần giữ lễ tiết như vậy, gọi một tiếng sư bá là được!”
Giang Nhất Ninh cười gượng.
Thường Thánh Niên: “Nói vậy, thiên phú ươm trồng của ngươi thật không tồi!”
Giang Nhất Ninh kinh hãi, hắn chỉ sợ đối phương muốn hắn nói ra điểm hai năm tám (hai năm tám – hay là nhị ngũ bát, là thuật ngũ trong môn mạt chược, nếu không có hai năm tám ‘Tướng” thì không thắng được, ở đây muốn nói tới bí quyết ươm trồng), vậy phiền toái rồi... Bản thân hắn hoàn toàn dựa vào đôi mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh, không có chút đạo lý lớn về ươm trồng nào!
Cũng may Thường Thánh Niên không truy vấn.
Đột nhiên nữ tử kia nói với Phượng Ngọc Thấm: “Ngươi muốn cho đệ tử ngươi sử dụng Tuyết Liên này?”
Phượng Ngọc Thấm cười cười: “Nó vốn là cơ duyên của hắn.”
Nữ tử lại nhìn về phía Giang Nhất Ninh: “Tiểu tử, ta có một gốc Hỏa Linh Chi vạn năm, rất hữu dụng với sư tôn của ngươi, đổi với ngươi!”
Nàng cất giọng không lạnh không nhạt, tuy đặt câu hỏi nhưng lại giống như đã quyết định xong rồi!
Giang Nhất Ninh vội vàng cung lễ: “Toàn bộ để tiền bối làm chủ!”
Nếu là thứ sư tôn có thể dùng được, hắn đương nhiên không có ý kiến, nàng chính là kháo sơn (chỗ dựa vững chắc) lớn nhất của hắn, nàng càng mạnh sẽ càng tốt!