Phượng Ngọc Thấm nhíu mày nhìn Giang Nhất Ninh, một lát sau mới ném【 Huyễn Sắc Long 】qua cho hắn, nói: “Được rồi, nếu ngươi không có việc gì, cứ coi như vạn sự tùy duyên đi. Hẳn là tình huống hai thứ đó tự chủ dung hợp cũng không phải chuyện gì xấu. Vi sư đi tản bộ đây…”
Nàng nói xong liền đứng dậy rời đi.
Giang Nhất Ninh nhìn theo bóng lưng sư tôn, không tự chủ được lại thêm vào trang phục của vị ngự tỷ kia.
Có lẽ ánh mắt hắn hơi sỗ sàng quá mức khiến cho Phượng Ngọc Thấm mới đi ra khỏi cửa viện, đột nhiên quay đầu lại hừ lạnh một: “Ngươi vừa nhìn cái gì?”
Hức… linh giác của đại năng lại nhạy bén như vậy?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây