Ngô lão cười cười: “À à, chắc là lão phu nhớ lầm rồi. Nhưng mà tới sáu vò nha, cũng không ít đâu!”
Giang Nhất Ninh há miệng thở dốc, lúc này hắn mới phản ứng lại.
“Ngô lão, người muốn uống thì cứ dứt khoát nói một câu là được, cũng không cần dùng lời lẽ như vậy để gạ gẫm tiểu tử đâu. Được, về sau mỗi tháng ta sẽ đưa một bình tới đây cho người!”
Ngô lão hừ lạnh nói: “Chỉ có một bình nhỏ thôi sao? Chẳng lẽ mấy năm nay lão phu một mực dốc lòng chỉ dạy ngươi lại không giá trị bằng một vò rượu?”
Giang Nhất Ninh vội vàng cười lấy lòng: “Đâu có đâu có, tại vì mỗi tháng sư tôn ta đã quy định phải mang qua hiếu kính cho nàng... Năm vò rồi, tiểu tử cũng thực bất đắc dĩ!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây