“Ừm ——” Khuôn mặt Giang Nhất Ninh lập tức méo mó như táo bón, xả không ra, dùng sức hừ một tiếng. Kiềm chế, nhất định phải kiềm chế.
Đáng tiếc, tới lúc này, hắn đã không thể duy trì tư thế ngồi xếp bằng nữa, hai tay trực tiếp ấn xuống mặt đất, gân xanh nổi đầy...
Và một khi giá trị đau đớn đột phá giới hạn, chung quy lại hắn vẫn không tránh được hạng mục lăn lộn đầy đất thường ngày!
Qua chuyện này, hắn rút ra được một bài học. Làm người tuyệt đối không được quá mức đắc ý, mà kể cả khi lén lút đắc ý, cũng không được đắc ý ở trước mặt sư tôn —— đây cũng là ý niệm cuối cùng trong đầu Giang Nhất Ninh.
Đương nhiên là sau đó hắn hôn mê rồi… Yên tâm, cường độ đó chưa giết chết hắn được!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây