Phượng Ngọc Thấm trợn mắt nhìn: “Ngươi có ý tứ gì? Cái gì gọi là trồng ở đâu?”
Giang Nhất Ninh vội vàng nhận sai: “Không không, sư tôn, ý của đệ tử là tọa hóa ở đâu mà phúc trạch cho hậu bối?”
Phượng Ngọc Thấm hừ lạnh một tiếng: “Tọa Hóa phong bên cạnh Thanh Vân phong! Nhưng vi sư nói cho ngươi biết, đừng có đánh cái ý tưởng này. Nơi tiền bối tọa hóa, tự nhiên sinh bảo, đó là phúc trạch, nhớ kỹ, là tự nhiên sinh bảo! Thiên hạ tiên môn, không ai cho phép đám hậu bối đi khinh nhờn di thể trưởng bối nhà mình, dùng để trồng linh thảo đâu. Cho nên ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ! Trừ phi là ma tu mới lấy thi cốt luyện bảo!”
Giang Nhất Ninh gật đầu, quả thật, không thể quang minh chính đại, chỉ có thể lén lút làm?
Đương nhiên, đó là hắn nghĩ thôi, hắn cũng không phải ma đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây