Lâm Phàm thu lại nụ cười, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Ta nghe được, ngươi nói thứ đồ chơi này ngay cả chó cũng không luyện, ý của ngươi chính là nói ta còn chẳng bằng con chó?”
Mặc dù Nghiêm Húc rất muốn nói, đúng vậy, ý của ta đúng là như thế, nhưng hắn ta còn có chuyện cần làm, đương nhiên sẽ không tùy tiện đắc tội đối phương, cho nên vội vàng phủ định.
“Ta không có ý đó.”
Lâm Phàm xua tay, trực tiếp không nghe đối phương giải thích.
Chỉ đứng trước mặt Nghiêm Húc, Nghiêm Húc mỉm cười gượng gạo, ý rất rõ ràng, lời ta nói đều là thật, ngoài miệng nói không có ý đó, nhưng trong lòng chính là ý đó, vậy thì ngươi chỉ có thể tự hiểu thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây