“Các ngươi ăn thịt dị thú đi, ta chỉ muốn ăn rau.” Lâm Phàm thật sự chịu đủ thịt dị thú rồi, rất hoài niệm mùi vị rau quả, không ngờ thứ mà thời bình không thiếu nhất, đến khi tận thế, lại là thứ trân quý nhất.
“Đúng rồi, còn thứ này...”
“A... Cocacola năm 33, còn dùng được chứ?”
“...”
Trong phòng, trên bàn ăn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây