Ánh mắt Liêu Kiệt thay đổi, thân thể mập mạp đang run rẩy, đối với hắn ta mà nói, lời của kẻ trước mắt này đều đúng, hoàn toàn chính xác, hắn ta cảm thấy những người của tường rào Thủ Đô không thể nào bỏ qua người trong tường rào hắn ta, chỉ là hắn ta cũng đang đánh cược bản thân mình sẽ không có việc gì mà thôi.
Có lúc, có một số việc chỉ là do mình tự lừa mình dối người, cho rằng không có việc gì, nhưng thật ra ở sâu trong lòng đã biết rõ kết quả sẽ như thế nào.
Trong mắt Lâm Phàm, Liêu Kiệt không còn tức giận giống như lúc trước, mà đã dần dần bình tĩnh lại, trong ánh mắt rũ xuống kia hiện lên sự giãy dụa suy tư, hắn biết Liêu Kiệt đang suy tính chuyện sau đó.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Liêu Kiệt hỏi.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là hành vi của ngươi đã mang lại tai nạn hủy diệt cho tường rào Hợp Phì.” Lâm Phàm nói
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây