Nếu không phải hắn đến kịp thời, máu mới lúc trước tìm được, chỉ sợ đã thành thịt trong bụng đám người kia rồi.
Lý Đạt ôm vết thương ở eo, nhìn Trương Hải đang run như cầy sấy, vẻ mặt thất thần, muốn nói không giận đó là giả.
Phịch phịch!
Trương Hải quả quyết quỳ xuống, ôm đùi Lý Đạt, nước mắt nước mũi tèm lem khóc lóc cầu xin, “Bàn ca, tha thứ cho ta, ta thật sự không muốn như vậy, ta là súc sinh, ta thật sự sợ hãi.”
Lý Đạt không để ý đến Trương Hải, mà nhìn về phía Lâm Phàm. “Ngươi nói xem thế nào?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây