Trương Hải cúi đầu, không nói chuyện, bưng bát trong tay, trong chén là thịt dị thú kho tàu, hắn ta đã ăn hết ba chén lớn, bụng cũng đã lấp được bảy tám phần.
Lý Đạt thấy Trương Hải không nói chuyện, ngược lại cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Trương Hải có chút xấu hổ, dù sao thì mới đi chưa được bao lâu, như như con sói cụp đuôi chạy về, đổi thành ai cũng sẽ cảm thấy mất mặt.
Đương nhiên, Lý Đạt không hề cảm thấy có gì không tốt, lăn lộn tốt, hắn ta vui mừng, lăn lộn không tốt thì cứ quay về, bất kể thế nào, Trương Hải cũng đã từng cống hiến vì nơi này.
Chỉ dựa vào chuyện này thôi, cũng đủ rồi.
Thiếu niên bên cạnh nói,”Hàn Tứ thúc đâu?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây