Đại Chùy nhìn năm ngón tay không còn cảm giác, có chút khó chịu, sau đó lại nhìn trời, “Chuyện này đã giải quyết xong, vậy ta cần phải đi, chuyện của ta còn rất nhiều, thời gian đối với ta mà nói, thật sự rất quý giá.”
“Khoan đã…” Lâm Phàm vội vàng ngăn cản, “Đừng nói đùa, tay của ngươi mà không trị liệu đàng hoàng, sẽ bị phế đi đó, cùng ta về tường rào Miếu Loan, rất nhanh sẽ tốt thôi.”
Hắn càng cảm thấy tình trạng của đối phương không thích hợp.
Đổi thành bất cứ một người nào, nếu như gặp phải tình huống này, còn có lòng dạ thanh thản mà nói những chuyện khác sao?
Nhất định là không.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây