Nhưng loạn thế nhất định phải tàn nhẫn, không tàn nhẫn thì khó mà chấn nhiếp được người khác, cái gì mà lấy tình thương cảm động đối phương, chỉ là nói nhảm.
“Đau quá, đau qúa.”
Trần Thiên Minh cầu xin tha thử, trong hốc mắt hắn ta hằn lên tia máu, tận mắt nhìn thấy cánh tay mình bị kéo lìa, lẳng lặng nằm trên mặt đất, loại cảm giác này ai có thể cảm nhận được.
“Biết đau là được rồi, rất nhanh thôi, đừng hoảng.”
Lâm Phàm nắm lấy cánh tay phải, không chút do dự, nhanh chóng quả quyết, tuyệt đối không dây dưa dài dòng, phù một tiếng, cả cách tay phải cũng bị lôi xuống, một lượng lớn máu tươi bắn tung tóe.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây