“Chú Vương, chú quay về với con gái trước đi, tôi không phải là người xúc động.” Lâm Phàm nói.
Không còn cách nào khác, chú Vương nhìn vẻ mặt kiên định của Lâm Phàm, biết có nói gì cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có thể lắc đầu rời đi.
Sau khi Lâm Phàm rời khỏi nhà xưởng rèn đúc vũ khí, lại đi đến chỗ ông Trần, ông ấy cũng trợn tròn mắt, rõ ràng cũng không ngờ đến mới đi đập sắt mấy ngày, đã trực tiếp bỏ ngang không làm nữa.
Hoang mang, hoàn toàn hoang mang rồi.
Nhưng mà ông Trần cũng không nhiều lời, năng lực phân tích khá mạnh, người trẻ tuổi tràn ngập sức sống có ý nghĩ của mình, đây là chuyện tốt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây