Lúc bọn hắn đi ra ngoài đều không có hộ vệ đến, càng không có đại hộ pháp trấn áp tất cả như trong miệng bọn hắn. Chuyện này có chút không bình thường.
Giải thích duy nhất chính là Hồng Vũ Diệp nhúng tay, ngăn cách những người kia đến. Như thế bọn hắn làm việc mới có thể thuận lợi. Đương nhiên, không loại trừ khả năng hộ vệ an nhàn quá lâu, phản ứng chậm. Nhưng mà trên đường đi, Giang Hạo vẫn nói một tiếng cảm ơn với Hồng Vũ Diệp.
Bảo trì sự cung kính đối với Hồng Vũ Diệp luôn là không sai. Mà người kia chỉ là liếc mắt nhìn hắn, không nói gì. Cái liếc mắt vô cùng bình tĩnh, không thể nhìn ra bất cứ chuyện gì. Có đôi lúc, hắn sẽ vô cùng dễ dàng nhìn ra được ý tứ từ trong ánh mắt của đối phương, thậm chí là đoán được một chút suy nghĩ của đối phương qua một số hành động.
Đây cũng không phải là năng lực đặc thù gì đó, chỉ là đơn thuần hiểu rõ. Nhưng mà cảm xúc của Hồng Vũ Diệp quá ít, hành động cũng ít.
“Tiền bối, tại sao người vừa rồi cũng gọi ngươi là Tiếu Tam Sinh?” Sau khi rời đi một khoảng cách, Kinh Phong Vân mới hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây