Loại chó ngao này, không chỉ khứu giác kinh người, thực lực cũng cực mạnh, có thể so với Võ Giả bình thường.
Dù ở trong Định Châu Quân cũng không nhiều, lần này hiển nhiên Hoàng Nguyên Đồ phải bỏ ra vốn lớn.
Hắn huýt sáo, một con chó ngao giống như sư tử màu đen từ phía sau nhảy ra, tròng mắt màu bích lục giống như thâm uyên, nhìn làm người không rét mà run.
- Hung đồ kia có lưu lại đồ vật gì không?
Hoàng Nguyên Đồ hỏi.
- Hừm, hắn dùng qua một bộ ấm trà.
Hoàng Nguyên Định gật đầu ra hiệu, lập tức có hạ nhân đưa lên một bộ ấm trà.
Hoàng Nguyên Đồ nhìn một chút, bảo Cửu Mệnh Ngao ngửi cốc uống trà.
- Uông uông!
Cửu Mệnh Ngao ngửi một cái, bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa, mở miệng kêu to.
- Chuyện gì xảy ra?
Hoàng Nguyên Định hơi nghi hoặc.
Hoàng Nguyên Đồ biểu hiện lại cực kỳ nghiêm nghị, hơn nữa nghiêm túc:
- Cửu Mệnh Ngao nói... Người kia ở gần đây!
...
Ngoài cửa Hoàng phủ.
- Đây chính là Hoàng gia?
Phương Tịch giải trừ Mê Thải Y, từ trong âm u đi ra, nhìn cửa nhà Hoàng gia cao to, lẩm bẩm.
- Tiểu tử, vẫn đi nhanh một chút, vạn nhất va phải quý nhân, ngươi sẽ phiền phức.
Bên cạnh, một lão trượng cầm đèn nhìn thấy Phương Tịch bất kính như vậy, không khỏi khuyên nhủ.
- Quý nhân?
Phương Tịch cười ha ha, đi vào cửa chính Hoàng phủ.
Cửa này thường thường đóng, chỉ có quý khách đến mới sẽ mở ra.
Mà ở đại môn, thường thường sẽ có mấy ác nô.
Nhìn thấy Phương Tịch lại, lập tức tiến lên, lớn tiếng chửi bậy:
- Không nhìn thấy nơi này là nơi nào sao? Còn không mau cút đi? Muốn ăn đòn sao?
Làm người trông cửa, cái cần nhất chính là ánh mắt.
Những ác nô này tự nhiên nhìn ra, Phương Tịch thân không trang sức, lại không có tôi tớ, tuyệt đối không phải bằng hữu của gia chủ, tự nhiên có thể tùy tiện bắt nạt.
- Ai... còn rất hung?
Phương Tịch trừng ác nô, bỗng nhiên quát:
- Móa... Ngươi dám ra ngoài bước chân trái trước?
- Cái gì?
Ác nô này còn chưa kịp phản ứng, con mắt liền thấy phía sau lưng mình:
- Thi thể không đầu này là ai... thật quen thuộc...
Cái này cũng là ý thức sau cùng của hắn.
Phương Tịch vung tay, kết quả ác nô vây lên đều nện ở trên cửa chính của Hoàng phủ.
Ầm ầm!
Cửa lớn chia năm xẻ bảy, vô số vụn gỗ tung bay.
- Là ai?
- Cái nào không muốn sống?
Một đám hộ viện xông tới, cầm đầu rõ ràng là một Võ Sư!
- Các ngươi... Bước đi lại dám bước chân phải trước, quả thật là phạm kiêng kỵ của ta, đáng chết!
Phương Tịch gào thét, vung ra một quyền!
Chuyện hắn cần làm, kỳ thực rất đơn giản, tùy ý tìm một đại thế lực diệt môn, sau đó vơ vét bí tịch!
Dù thủ đoạn bỉ ổi, cũng không có gì không tiện cả.
Chỉ cần chọn đại thế lực xú danh nhiều, cũng coi như vì dân trừ hại.
Ầm!
Dưới Hỗn Nguyên Kình, Võ Sư vọt tới kia lấy tốc độ nhanh hơn bay trở về.
- To gan!
Nương theo vài tiếng chó ngao, đám người Hoàng Nguyên Định lao ra, nhìn về phía Phương Tịch:
- Các hạ có cừu oán với Hoàng gia ta?
- Ngươi dám mở miệng nói chuyện trước ta?
Phương Tịch trừng mắt, chân kình phun trào, thân hình giống như mũi tên lao tới, vung ra một chưởng!
- Muốn chết!
Tiếng vang giống như sấm nổ truyền đến bên tai, một bóng người che ở trước mặt Hoàng Nguyên Định, là Hoàng Nguyên Đồ!
- Bí kỹ Bát Phương Phong Lai!
Hắn quát lên một tiếng, thân thể như Cự Linh Thần từng tấc từng tấc cao lên, đôi tay lôi kéo không khí, tựa hồ có thể điều khiển khí lưu, khiến không gian ở bốn phương tám hướng đè ép về phía Phương Tịch!
Phương Tịch biến chưởng thành quyền, một quyền nện ở trong hư không.
Răng rắc!
Vô số khí lưu loạn tán!
Thân hình Phương Tịch hơi lui, bỗng nhiên nhảy lên một cái, cười ha ha:
- Võ Sư Hoàng gia cũng không kém!
Hắn nhảy qua một vách tường, cung thủ trốn ở sau tường kêu thảm thiết ngã xuống đất.
Chờ Hoàng Nguyên Đồ nhảy lên tường, đã thấy Phương Tịch chạy vào trong bóng tối.
- Cửu Mệnh!
Hoàng Nguyên Đồ gào thét, chó ngao lập tức nhảy ra, cái mũi ngửi không khí, ở phía trước dẫn đường.
Hoàng Nguyên Đồ theo sát phía sau...
- Nguyên Đồ, cẩn thận!
Hoàng Nguyên Định phân phó thủ hạ xong, lúc quay người lại, tức giận đến gò má đỏ bừng, ngón tay phát run:
- Lúc nào? Hoàng gia ta dĩ nhiên lưu lạc thành như vậy ?
Hắn căn bản không hiểu, tại sao người kia dám trắng trợn không kiêng dè, không coi vương pháp ra gì như thế!
- Các ngươi chờ cái gì? Còn không đi giúp nhị gia!
Nhìn thấy phần lớn hộ viện còn ngẩn ra, hắn không khỏi gào thét.