Dọc theo đường lớn, có thể nhìn thấy một đứa bé trai vừa gào khóc vừa chạy như điên, chính là Cẩu Nhi.
- Xảy ra chuyện gì?
Ba người Phương Tịch đã tới trước mặt Cẩu Nhi.
- Ô ô ô... Các ngươi nhanh đi cứu lão đại! Lão đại bị quái vật quấn lấy!
Cẩu Nhi nhìn thấy ba người Phương Tịch, giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vã nhào lên.
- Cái gì? Lại có quái vật?
Mộ Thương Long đau cả đầu:
- Quái vật gì?
- Ô ô... Không... Không biết. .. Căn bản không nhìn thấy, trên người lão đại liền chảy máu, còn có tiểu Vân, tiểu Thù...
Cẩu Nhi khóc đến thở không ra hơi.
- Chẳng lẽ... lại là một con Ma !
Mộ Thương Long biểu hiện nghiêm nghị.
- Không! Tuyệt đối không phải Ma!
Hàn mập tỉnh táo hơn, phân tích nói:
- Ta từng xem qua một quyển sách cổ, phía trên nói hai Ma không gặp gỡ, ý là ở trong một địa vực, chỉ sẽ xuất hiện một con Ma! Mà thành Hắc Thạch đã có Yêu Ma Thụ, Trương Tuấn Minh gặp phải, hẳn là Yêu!
- Yêu sao?
Phương Tịch sờ cằm.
Nếu Trương Tuấn Minh gặp phải một con Ma khác, hắn tuyệt đối không nói hai lời, xoay người rời đi.
Bất quá Yêu thì không giống.
Hắn vốn có dự định săn Yêu Thú bán thịt!
Trường Xuân Quyết chậm chạp không có tiến triển, là lúc cần đi mua đan dược, mượn đan dược tu luyện rồi.
Mà cái này cần linh thạch, rất nhiều rất nhiều linh thạch!
- Mộ sư phụ, ngươi mang Cẩu Nhi về đoàn xe, ta và Hàn mập đi xem một chút!
Phương Tịch suy nghĩ, lập tức làm ra quyết định.
- Vì sao là lão Hàn ta?
Hàn mập có chút buồn bực.
- Tự nhiên là bởi vì thực lực ngươi càng cao.
Phương Tịch cười ha ha, thầm nói hơn nữa gặp phải nguy hiểm, ngọn núi thịt này vừa vặn có thể chặn tai, mục tiêu cũng lớn hơn mình, không chọn hắn lẽ nào chọn Mộ Thương Long sao?
...
Trong rừng rậm.
Trên các nhánh cây trải rộng vết máu.
Phương Tịch nhíu mày, từ trên cành cây kéo xuống một đoạn vải vóc.
- Là y phục của Trương Tuấn Minh!
Hàn mập lấy một cái khăn mùi soa, lau chùi mồ hôi trên mặt:
- Thoạt nhìn Trương Tuấn Minh đã xong, Phương huynh, nếu không ta đi trước đi? Chỗ này làm người ta sợ hãi.
- Không nhìn thấy Yêu… thật thú vị.
Phương Tịch suy tư:
- Có lẽ... sau khi đối phương đi săn, còn chưa rời đi?
Nghĩ như thế, hắn âm thầm vận chuyển Trường Xuân Quyết, để hai tia pháp lực Mộc thuộc tính tiến vào hai mắt.
Đây là Linh Nhãn Thuật của tu tiên giả!
Đương nhiên, không có trải qua tu luyện linh nhãn đặc thù, tác dụng ở tu tiên giới kỳ thực không lớn, chủ yếu là ở phàm tục dùng để tìm kiếm vật phẩm có linh khí.
Bất quá ở Đại Lương sao?
Thịt Yêu Ma cũng tính là nhiều linh khí.
Trong mắt Phương Tịch loé lên thanh mang, quét nhìn bốn phía.
Đột nhiên, thân hình hắn hơi ngưng lại.
Chỉ thấy trên cổ thụ bên cạnh Hàn mập, đang nằm một con quái vật bán trong suốt!
Toàn thân đối phương tựa như pha lê chế thành, ở trong rừng rậm vô tung vô ảnh, cái lưỡi đã chậm rãi buông xuống, đến bên người Hàn mập.
- Nghiệt súc!
Phương Tịch quát lạnh, một quyền đánh về phía Hàn mập.
- A!
Dưới sự bất ngờ không đề phòng, Hàn mập theo bản năng toàn lực vận chuyển Thôn Thiên Công phòng ngự, chợt cảm giác một vật thật dài vòng qua eo mình, còn mang theo chất dịch cùng mùi tanh tưởi.
- Ta ***, đây là vật gì?
Hắn gào thét, thịt mỡ toàn thân bành trướng, giống như một quả cầu, mạnh mẽ chấn cái lưỡi của con quái vật kia ra.
Cùng lúc đó, một quyền của Phương Tịch cũng nện ở trên người quái vật, Hỗn Nguyên Kình bạo phát!
Ầm!
Liên tiếp mấy tầng kình khí nổ tung, dòng máu màu xanh lục tung toé.
Âm thanh vật nặng rơi xuống đất vang lên.
Lúc này, Hàn mập mới phát hiện trên mặt đất nằm một con quái thú giống như lưu ly chế thành, đang từng bước khôi phục màu xanh sẫm...
Con quái vật này dài tầm một trượng, cũng chính là hơn ba mét, tứ chi sắc bén, mang theo lân phiến, đôi con ngươi lồi ra, linh động xoay tròn, ở vị trí cổ còn có một vòng da xòe ra, nhìn cực kỳ uy vũ.
- Một con tắc kè hoa thật lớn!
Không biết tại sao, Phương Tịch nhìn thấy vòng da kia, lại liên tưởng đến vòng cổ chó, đột nhiên có chút buồn cười:
- Ha ha ha... Hàn mập, vừa nãy ngươi suýt chút nữa đưa thịt tới cửa!
Không thể không nói, tên mập này làm khiên thịt vẫn rất hợp lệ.
Mà ở trong mắt hắn, trên lưng con tắc kè yêu này, đang có một lỗ máu cực lớn, xung quanh là vảy màu xanh lục tán loạn.
- Chết tiệt, ngày hôm nay suýt chút nữa xong đời.
Trên mặt Hàn mập mang theo sát khí:
- Đêm nay lão Hàn muốn ăn thịt con Yêu Thú này!
Thân thể to lớn của hắn nhảy lên, giống như thái sơn áp đỉnh hạ xuống:
- Thôn Thiên Chưởng!
Phương Tịch lắc đầu:
- Sợ là ngươi ăn không nổi!
Vừa nói, vừa phối hợp Hàn mập công kích.
Thực lực của con Yêu Thú này không quá mạnh, chỉ là có thể ẩn giấu thân hình, vô tung vô ảnh, nên rất vướng tay chân.
Bất quá sau khi bị Phương Tịch phá vỡ Ẩn Thân Thuật, liền trở nên bình thường.
Không bao lâu, cái bụng nó ngửa lên trời, ngã trên mặt đất, biến thành một bộ thi thể.
Phương Tịch cũng không khách khí, lấy ra một cây chủy thủ, trực tiếp mổ bụng con Yêu Thú này, tìm được thi thể không trọn vẹn của Trương Tuấn Minh.
- Ây... Xem ra là thật sự không thể ăn...
Hàn mập lắc đầu, hơi có chút tiếc nuối.
- Ai... Không nghĩ tới hôm nay lúc sáng cáo biệt, lại thành vĩnh quyết! Bất quá không thấy thi thể tiểu Vân, có lẽ đã đào tẩu?
Phương Tịch cảm thấy nhân sinh một chút vô thường.
Dù sao cũng coi như nhận thức, hắn và Hàn mập cùng nhau an táng thi thể của Trương Tuấn Minh, sau đó bảo Hàn mập đi trước.
Sau khi xác định Hàn mập rời đi, Phương Tịch vỗ túi trữ vật, lấy ra Quỷ Đầu Đao, thần sắc có chút hưng phấn: