Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 75: Ra khỏi thành (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Bầu trời tối tăm.

Phương Tịch ngẩng đầu, nheo mắt lại.

Từ khi thành Hắc Thạch rơi vào Ma Vực, người nơi này đã không còn thấy thái dương.

Bất quá thời điểm ngoại giới ban ngày, trong thành như trời âm u, có chút tia sáng.

Thời điểm ngoại giới buổi tối, cả thành thị sẽ rơi vào trong bóng tối sâu không thấy đáy.

Ngoài cửa thành.

Phương Tịch đứng chắp tay, ánh mắt nhìn khói đen ngăn cách trong ngoài.

Bên cạnh là đoàn xe của võ quán Bạch Vân.

Đường Toàn đẩy một chiếc xe nhỏ, Bạch phu nhân ngồi phía trên, dung nhan thiên kiều bá mị, lúc này lại ưu sầu nhìn tầng khói đen, bên người không có bao nhiêu vật tư.

Mấy người Lưu Đào Đào, Mộ Phiêu Miểu đều lưng đeo bao vải, thần sắc lo lắng.

Thậm chí ngay cả Trương Tuấn Minh cũng có mặt, còn mang theo mấy hài tử lang thang.

- Cái khói đen này chúng ta từng thử, bất luận đi ra ngoài như thế nào, cuối cùng đều sẽ trở lại chỗ cũ... Dù đào đường hầm, lòng đất cũng có khói đen như vậy!

Mộ Thương Long hỏi:

- Chúng ta lúc nào xuất phát?

- Chờ người!

Phương Tịch yên lặng chờ đợi.

Đại khái hai nén hương sau, lại có đoàn người chạy tới.

Đó là một đoàn xe mấy chục người, chen chúc ở giữa hai chiếc xe ngựa.

Màn xe ngựa phía trước xốc lên, hiện ra một ngọn núi thịt, chính là Hàn mập:

- Ha ha... Phương huynh đệ... Được ngươi truyền tin, lão Hàn lập tức mang theo toàn bộ gia sản tới nhờ vả ngươi rồi!

Phương Tịch nhìn hai chiếc xe ngựa kia, đặc biệt là tuấn mã lông quang toả sáng, có chút bất đắc dĩ.

Thời điểm người ở trong thành không ngừng chết đói, còn có thể nuôi súc sinh khỏe mạnh như vậy, sao ông trời còn chưa thu ngươi!

- Gia hỏa này lấy đâu ra nhiều lương thực như vậy... Nha, được rồi, nguyên lai là ta cung cấp, vậy thì không sao!

Hắn lắc đầu, nhìn về phía mọi người, tiếng nói từ từ trở nên trầm trọng:

- Ta chỉ có một tấm linh phù, cơ hội chỉ có một lần, chờ lúc xuất hiện đường hầm, các ngươi tự mình nắm lấy cơ duyên!

Phương Tịch đi tới trước khói đen, lấy ra Phá Cấm Phù.

Lúc này, đại thụ trong thành tựa hồ có phát giác, vô số lá cây run rẩy.

- Gào gừ!

Một con Yêu Lang toàn thân quấn quanh dây leo ngửa mặt lên trời rít gào, chạy như điên lao tới.

Không chỉ vậy, ở khu vực trung tâm, còn có một con cự mãng đứt mất nửa đoạn...

Những ma phó này bình thường phụ trách bảo vệ bản thể của Yêu Ma Thụ, lúc này lại có tư thế dốc toàn bộ lực lượng!

- Nó cuống lên rồi!

Khóe miệng Phương Tịch hơi nhếch, tình cảnh này trái lại kiên định niềm tin của hắn:

- Đi!

Pháp lực rót vào, Phá Cấm Phù bay ra, vô số sợi tơ màu bạc từ trên phù lục nổ tung, vặn vẹo... bay vào trong khói đen.

Ô ô!

Khói đen lăn lộn kịch liệt, sau đó hiện ra một con đường.

Mơ hồ trong lúc đó, có thể nhìn thấy cảnh tượng ngoại giới, còn có từng ánh nắng mặt trời!

Cái kia là ánh sáng hi vọng!

- Đi!

Thấy thế, Phương Tịch quay đầu nhìn thành Hắc Thạch lần cuối, phát hiện Yêu Lang đã đuổi tới khu ngoại thành, lại cười nhạt một tiếng, nhấc theo Bách Hợp, thân hình như điện, nhanh chóng lướt vào đường hầm.

- Nhanh!

Mộ Thương Long mới vừa mang nữ nhi đuổi tới, lại phát hiện có người càng nhanh!

Là Hàn mập!

Tuy hình dáng của hắn giống như quả cầu thịt, thân pháp lại cực kỳ linh động, giống như quả bóng, lấy tư thế bôn lôi lao vào đường hầm.

- Đi nhanh!

Nhìn lối đi kia chậm rãi trở nên mơ hồ, thậm chí có khuynh hướng biến mất, Trương Tuấn Minh giống như tỉnh giấc chiêm bao, một tay xách Cẩu Nhi, một tay nhấc Tiểu Vân, trên lưng còn cõng một đứa bé, thân hình như điện, nhảy vào trong thông đạo.

...

Trong đường hầm cho người cảm giác vô cùng thác loạn.

Thời gian và không gian giống như vặn vẹo.

Nhưng sắc mặt Phương Tịch kiên định, không ngừng tiến lên.

Lập tức!

Ánh mặt trời mãnh liệt rơi xuống, phía trước hiện ra một quan đạo gãy vỡ, cách đó không xa có núi xanh, đồng ruộng... Hết thảy đều rộng rãi sáng sủa.

Mà sau lưng, thành Hắc Thạch sớm đã biến mất không thấy, thay vào đó là một mảnh sương mù màu đen, giống như cái chén lớn đen nhánh, che ở trên đại địa.

- Chúng ta... ra rồi?

Bách Hợp ngửa đầu, nhìn trời xanh mây trắng, nước mắt không khỏi chảy xuống.

Cái này không chỉ là kích động, cũng có nguyên nhân mắt bị thương.

Lâu dài sinh tồn ở trong hoàn cảnh tối tăm, vừa mới tiếp xúc ánh mặt trời, sẽ xuất hiện bệch sợ ánh sáng.

Ở phía sau Phương Tịch, là Hàn mập, Trương Tuấn Minh, Mộ Thương Long...

Dòng người tuôn ra, nhìn bên ngoài non xanh nước biếc, mỗi cái đều khóc ròng ròng:

- Sống sót... Chúng ta sống sót!

Lúc này, cho dù là Mộ Thương Long và Trương Tuấn Minh, cũng có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Đang thổn thức, đột nhiên lại có người kinh hô:

- Không tốt... đường nối lấp kín!

Vì mạng sống, mọi người chen lấn tranh giành, sau đó ngăn chặn không ra được, là chuyện thường xảy ra.

- Không đúng, đường hầm đang khép kín!

Mộ Thương Long nhìn đường hầm đang không ngừng thu nhỏ lại, cũng thất kinh, nhìn về phía Phương Tịch.

- Hiệu lực của phù lục sắp hao hết... trên người ta không có tấm thứ hai.

Phương Tịch lắc đầu.

Phá Cấm Phù cấp một, xem ra chỉ có hiệu quả lâm thời mở ra thông đạo của Ma Vực, hơn nữa thời gian còn không dài.

- Muốn hoàn toàn công phá Ma Vực của Yêu Ma Thụ, ít nhất cần Phá Cấm Phù cấp hai, còn nhất định phải ở trước khi nó lên cấp!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)