- Hai vị sư phụ xin mời!
Đêm đó, Phương Tịch thiết yến khoản đãi Mộ Phiêu Miểu và Xà Lôi.
Hắn mặc cẩm bào, đầu đội ngọc quan, tuy vóc người có chút gầy yếu, nhưng khí chất phiêu dật xuất trần, để Mộ Phiêu Miểu nhìn mà trong lòng thầm khen, vội vã uống một chén.
- Xin mời!
Một hớp rượu mát mẻ vào bụng, Mộ Phiêu Miểu không khỏi cả kinh:
- Rượu ngon...
Xà Lôi cũng vui mừng nói:
- Cái này là Thu Lộ Bạch Tửu? Tương truyền rượu này trang chủ một năm chỉ ủ mười tám vò, mỗi một vò cất vào hầm ba năm mới thành, giá trị trăm lạng...
- Ha ha, ta người này khá thích mỹ tửu, thích mỹ thực, thích mỹ tỳ, thích đồ cổ, thích hào trạch, thích kỳ dâm kỹ xảo...
Phương Tịch rót cho mình một chén, cảm khái nói:
- Ta từng nghe qua một câu nói, nam nhi trên đời, nên leo núi cao nhất, uống rượu mạnh nhất, dùng kiếm nhanh nhất, cưỡi ngựa tốt nhất, chơi nữ nhân đẹp nhất, đấu người ác nhất...
Ở tu tiên giới, hắn không dám nói ra câu này, nói ra sẽ bị người chém thành muôn mảnh, nhưng ở thế giới này, lại có thể xem như mục tiêu nhỏ của nhân sinh.
- Ha ha ha... Trẻ tuổi thật tốt.
Xà Lôi uống một hớp Thu Lộ Bạch Tửu, như tìm về ảo giác của người trẻ tuổi.
Lúc trước, hắn cũng là thiếu niên có mộng tưởng giang hồ, đến khi đầu gối trúng một đao...
- Chơi nữ nhân đẹp nhất...
Mộ Phiêu Miểu đỏ mặt, theo bản năng kéo cổ áo, thầm mắng một tiếng tiểu sắc quỷ, nhưng lại có chút động lòng.
Dù sao có rất nhiều nữ Võ Sư khốn cùng chán nản, không thể không bán nhan sắc để mua tài nguyên, nàng cũng không phải chưa từng nghe nói.
Mà vị Phương công tử này, quả thật còn trẻ tiêu sái, lại hiểu dịu dàng, vẫn có thể xem như lương phối...
- Không nói những cái khác, chỉ nói ngày hè chói chang, trong sảnh đường cũng không chút nóng bức... thực hiếm thấy.
Xà Lôi xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy cái rương gỗ trong đại sảnh, cười nói:
- Cái này hẳn là một trong những kỳ dâm kỹ xảo mà Phương thiếu gia nói?
- Tự nhiên, đây là máy điều hòa không khí, có thể để nhà cửa đông ấm hè mát, làm trò cười cho người trong nghề...
Phương Tịch khoát tay, kết hợp pháp thuật tu tiên cùng kinh nghiệm kiếp trước, làm ra máy điều hòa không khí là sự tình đắc ý của hắn.
Chỉ bất quá hắn lười buôn bán kiếm tiền, hết thảy đều chỉ để cho mình hưởng thụ.
Làm thương nhân ở trong thế giới có lực lượng siêu tự nhiên, đó là ngu xuẩn như thế nào?
...
Hôm sau.
Trên thao trường.
Mộ Phiêu Miểu không đến, chỉ có Xà Lôi.
Tuy võ quán trả tiền sẽ dạy, nhưng cũng phải để ý chút mặt mũi.
Vẻ mặt của Xà Lôi cũng biến thành nghiêm túc hơn rất nhiều:
- Hồng Xà Thối của võ quán Hồng Xà, lấy thối pháp làm chủ, vừa bắt đầu trước tiên luyện tập bộ pháp, cần đóng cọc, người luyện tập ở trên cọc gỗ... Đợi đến hậu kỳ, còn phải thêm phụ trọng... ta tới biểu diễn cho công tử một lượt.
Trên thao trường, đã sớm đóng mấy hàng Mai Hoa Thung cao thấp phập phồng.
Xà Lôi nhẹ nhàng nhảy một cái, liền đến trên cọc gỗ, cất bước như bay:
- Thân như tùng, chân như rắn, trong lúc cất bước, thân động tâm bất động...
Sau khi diễn luyện một phen, hắn mới rơi xuống cọc gỗ, cười nói:
- Luyện võ tiêu hao rất lớn, tốt nhất phối hợp dược thiện... mới đầu có thể để y sư mở vài phương thuốc bổ dưỡng khí huyết, đợi sau khi lĩnh ngộ bí mật khí huyết, thì cần bí dược chuyên môn của võ quán.
- Bí dược?
Phương Tịch giật mình, nghĩ đến mục đích thứ hai của mình:
- Bí mật khí huyết, lại là cái gì?
Hắn làm từng bước, tất nhiên có thể thu được con đường bí dược của võ quán, bởi vậy không quá gấp.
- Cái gọi là khí huyết, là phân cấp của võ giả chúng ta.
Xà Lôi giảng giải:
- Tỷ như võ quán Hồng Xà ta, đệ tử vừa bắt đầu nhập môn, đều luyện tập Xà Hành Bát Pháp, đợi có thể nắm giữ khí huyết, chính là khí huyết lột xác, có thể thành đệ tử nội môn... Khí huyết lột xác một lần, còn gọi nhất biến, lực lượng hai chân tăng mạnh, gân cốt cũng sẽ trở nên tráng kiện hơn, một cước đá gãy cọc gỗ không thành vấn đề, khí huyết nhị biến, dù cho ở trong võ quán cũng là hảo thủ, còn khí huyết tam biến... Đó chính là truyền nhân y bát.
- Thì ra là vậy.
Phương Tịch gật gù, ở trên cọc gỗ, bắt đầu luyện tập Xà Hành Bát Pháp.
Tuy tố chất thân thể của hắn không được, nhưng tu tiên giả tai thính mắt tinh, đọc sách cũng chỉ hơi đọc mấy lần sẽ thuộc lòng.
Xà Lôi ngơ ngác phát hiện, tuy tố chất thân thể của công tử nhà giàu này thoạt nhìn bình thường, nhưng cái gì cũng vừa dạy là biết, thử một lần liền tinh.
Tuy tốc độ có chút chậm, nhưng lần thứ nhất liền hoàn chỉnh đi xong, đến lần thứ ba đã không sai lầm.
- Lần này chỉ sợ Nguyên Hợp Sơn nhìn nhầm.
Trong lòng nói nhỏ một câu, thần sắc của Xà Lôi không khỏi trở nên trịnh trọng.
- Xà sư phụ, ngươi xem ta bao lâu có thể nắm giữ khí huyết, tiến vào khí huyết nhất biến?
Qua mấy lần, Phương Tịch đổ mồ hôi trán, tỳ nữ bên cạnh vội vã đưa khăn mặt lên.
Hắn vừa lau mồ hôi, vừa cảm khái.
Cái võ đạo này, quả nhiên không giống cái gọi là võ công, hắn ở trong tu tiên giới Nam Hoang, từng xem qua mấy quyển võ học phàm tục, cảm giác kém xa võ đạo tít tắp.
- Thông thường mà nói, đệ tử bình thường có thể trong vòng ba tháng cảm ứng khí huyết...
Dù sao này cũng chỉ là nhập môn, Xà Lôi cười nói:
- Công tử ngươi thiên phú không tệ, có lẽ sẽ nhanh hơn.
- Ba tháng sao?