Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 58: Cưỡng bức (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Dù sao lúc này bó tay chịu trói, mới là chuyện cười lớn nhất, rất dễ dàng cùng nhau chịu chết!

Não tàn mới lựa chọn như vậy!

Nhưng hắn vừa mới do dự, đã để Thuần Vu thu được thời gian điều chỉnh quý giá.

Sắc mặt nàng tái nhợt, khóe miệng chảy máu, thoạt nhìn ở vẻ ngoài lành lạnh, lại nhiều hơn mấy phần khí chất ta thấy mà yêu.

- Bí kỹ... Thất Châm Thứ Huyệt!

Thuần Vu đánh vào trong cơ thể mình bảy cái châm nhỏ, không chỉ thương thế nhanh chóng ổn định lại, thậm chí chân lực còn tăng vọt!

Đệ tử tông môn ngoại trừ công pháp vượt xa võ giả bình thường, còn có một ưu thế, chính là có tiền nhân tổng kết ra các loại kỹ xảo cùng kinh nghiệm!

Loại kinh nghiệm đời đời truyền lại này, đi đến mức tận cùng, chính là bí kỹ độc môn!

Có thể làm võ giả phát huy ra thực lực vượt qua cực hạn bản thân!

- Bạch Liên Ấn Pháp!

Sau một khắc, hai tay Thuần Vu kết ấn, mười ngón tay trắng noãn cực kỳ linh hoạt, giống như một đóa sen trắng chậm rãi nở ra, nhẹ nhàng đưa tới trước ngực Trương Tuấn Minh!

Ầm!

Lại một tiếng vang thật lớn.

Ngực của Trương Tuấn Minh như bị búa tạ đập, bay ngược ra sau, nằm ở trên mặt đất, nửa ngày bò không dậy nổi.

- Khục khục... Ngươi thắng rồi.

Hắn nhìn ngực mình, khóe miệng hiện ra vẻ cay đắng:

- Mục tiêu của các ngươi là ta, hi vọng có thể buông tha người không quan hệ...

Thuần Vu chậm rãi từ trong huyệt đạo rút ra bảy cái ngân châm, mới vừa định mở miệng, bỗng nhiên vẻ mặt khẽ biến.

Từ trong đại trạch, lại truyền ra mấy tiếng kêu thảm thiết.

- Đại ca!

Cẩu Nhi mang theo Tiểu Vân chạy ra, đỡ Trương Tuấn Minh dậy, vừa hô to gọi nhỏ:

- Vừa rồi xuất hiện mấy ác nhân, sau đó lại bị tiểu ca này đánh chết...

Lúc này Trương Tuấn Minh mới phát hiện còn có một người, từ trong cửa chậm rãi đi ra, chính là Phương Tịch!

- Là ngươi? Võ quán Bạch Vân Phương Tịch?

Thuần Vu cũng nhìn thấy thiếu niên kia, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Lúc trước, Phương Tịch muốn bái vào Nguyên Hợp Sơn, chính là nàng kiểm tra tố chất, cho ra kết luận thường thường không có gì lạ, bởi vậy Lệnh Hồ Dương mới từ chối.

Sau đó nghe nói đối phương bái vào võ quán, thậm chí nhanh chóng thành tựu khí huyết tam biến.

Bởi vậy trong lòng Thuần Vu mới có ấn tượng.

Nhưng hôm nay gặp mặt, tựa hồ võ đạo của đối phương lại đột phá?

- Nếu lúc trước thu người này...

Trong lòng Thuần Vu tiếc hận, nhưng trên mặt không biểu hiện ra chút nào, không hề cảm xúc nói:

- Phương Tịch, ngươi là muốn đại biểu võ quán Bạch Vân, đối địch với Nguyên Hợp Sơn ta sao?

- Ngươi không cần lấy Nguyên Hợp Sơn dọa ta!

Phương Tịch xì cười, tiến lên trước ba bước:

- Ta có thể xuất hiện ở chỗ này, liền đại biểu người Nguyên Hợp Sơn ở gần đây đã xong... Hiện tại, đến phiên ngươi!

Lúc hắn mở miệng nói chuyện còn ở bên người Trương Tuấn Minh, nhưng đợi đến chữ cuối cùng hạ xuống, đã đi tới trước mặt Thuần Vu.

Phương Tịch nhẹ nhàng giơ tay phải lên, phảng phất như đập con ruồi đập xuống.

Bùm bùm!

Ở dưới chưởng lực, có âm thanh kỳ dị từ trong cơ thể hắn truyền ra, giống như rang đậu.

Thuần Vu biến sắc:

- Gân cốt tề minh? Chân lực nhập tủy? Không thể nào...

Hai tay nàng kết Liên Hoa Ấn, dưới váy bộ bộ sinh liên, nhanh chóng lùi về sau.

Nhưng bất luận lùi như thế nào, Phương Tịch trước sau đều ở trước mắt nàng, khiến Thuần Vu chỉ có thể tuyệt vọng nhìn một chưởng kia hạ xuống!

Đùng!

Nàng bị một chưởng đánh bay, xương sườn không biết gãy bao nhiêu cây, cuối cùng đập lên vách tường, giống như bức họa chậm rãi rơi xuống.

- Quá yếu, quá yếu.

- Cái gọi là chân truyền của Nguyên Hợp Sơn, chỉ có chút thực lực này sao?

Phương Tịch lắc đầu, lại chưa từng nghĩ tới chân lực và huyết khí của hắn, ở Võ Giả xem ra, đã giống như quái vật.

Khóe miệng của Trương Tuấn Minh co giật, rất muốn mắng lên:

- Chết tiệt... Nếu không phải lão tử đánh rơi nàng nửa cái mạng trước, sẽ đến phiên ngươi kiếm lợi?

Đáng tiếc, câu nói này hắn không dám nói ra khỏi miệng.

Dù sao đây xác thực là hung nhân!

Loại chân lực khủng bố kia, dù ở thời điểm toàn thịnh, hắn cũng không dám đối địch.

- Ngươi...

Khóe miệng Thuần Vu chảy máu, còn muốn nói gì.

Nhưng Phương Tịch không có chút thương hương tiếc ngọc, dùng thủ đao đánh ngất nàng, sau đó nhìn về phía Trương Tuấn Minh.

- Ngươi muốn làm gì với đại ca của chúng ta?

Cẩu Nhi và Tiểu Vân lập tức che ở trước mặt Trương Tuấn Minh.

- Không có gì...

Phương Tịch vung tay:

- Trương huynh, Nguyên Hợp Sơn đối với ngươi như vậy, có muốn báo thù không?

- Báo thù?

Trương Tuấn Minh nhìn Phương Tịch một lúc:

- Ngươi muốn lôi kéo ta? Cũng được... ta nợ ngươi một mạng, liền giúp ngươi lần này!

Hắn cũng nhịn Nguyên Hợp Sơn rất lâu.

- Thiện!

Phương Tịch gật gù, mang theo Thuần Vu rời đi.

Hắn khinh công kinh người, nhấc theo Thuần Vu nặng chừng trăm cân lại như mây gió, nháy mắt liền tìm được một nơi yên lặng không người.

Tùy ý tìm gian phòng, ném Thuần Vu lên giường.

Chỉ thấy nữ tử này tóc mây tán loạn, sắc mặt như giấy trắng, nhất thời suy tư mỉm cười, chà xát ngón tay...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)