Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 47: Cứu người (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trong phòng.

Ngọn đèn tối tăm.

Khuôn mặt Mộ Thương Long tiều tụy nằm ở trên giường, từ lâu đã bất tỉnh.

Mà trên gò má của hắn, từng phù văn đen nhánh giống như nòng nọc nhúc nhích, làm người cảm giác kinh sợ.

Mộ Phiêu Miểu đứng ở bên giường, vẻ mặt thấp thỏm:

- Sư đệ... làm sao?

Phương Tịch đang khoát lên cổ tay Mộ Thương Long, nhìn như bắt mạch.

Trên thực tế lại âm thầm vận chuyển từng tia pháp lực Trường Xuân Quyết thẩm thấu vào trong cơ thể Mộ Thương Long.

Dựa theo thí nghiệm ở tu tiên giới, pháp lực của tu tiên giả vẫn có hiệu quả tiêu diệt chú lực.

Khoảng chừng ba mươi hô hấp sau.

- Ô...

Mí mắt của Mộ Thương Long run rẩy, bỗng nhiên mở ra:

- Ta...

- Cha!

Mộ Phiêu Miểu mừng đến phát khóc.

- Mộ sư phụ cảm giác thế nào?

Phương Tịch thu tay lại, nhàn nhạt hỏi.

Lần này cứu trị, hắn tiêu hao không ít pháp lực, bất quá trên mặt lại không chút biến sắc.

- Vẫn còn được...

Mộ Thương Long không thể nào hiểu được, nhìn về phía nữ nhi của mình.

Phương Tịch hiểu ý lui ra, cho hai cha con thời gian trò chuyện.

Sau khi đi ra cửa phòng, một bóng người xinh đẹp lập tức chạy tới:

- Công tử... Ngươi không có chuyện gì thì quá tốt rồi.

Viền mắt Bách Hợp đỏ bừng, mang theo tiếng khóc nức nở.

Mấy ngày trước, công tử nói đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, kết quả một đi không trở lại, suýt nữa hù chết nàng.

Bây giờ trong thành thỉnh thoảng có quái vật du đãng, Bách Hợp chỉ lo công tử rơi vào tay quái vật.

Cũng may trụ cột của mình rốt cục trở về.

- Yên tâm, ta không có chuyện gì...

Phương Tịch nhìn thấy bánh lương khô trong tay Bách Hợp, mỉm cười:

- Làm sao? Còn chuẩn bị thức ăn cho ta?

- Phiêu Miểu tỷ tỷ nói chúng ta phải tinh giản, không thể lãng phí... Công tử chịu khó một chút.

Bách Hợp nhìn bánh lương khô trên tay, cũng có chút không tiện.

Lúc trước Phương Tịch hưởng dụng rất xa hoa, ngay cả nha hoàn cũng quen sung sướng.

Lúc này rơi xuống tình cảnh như vậy, cũng có chút thê thảm.

Bất quá người là sinh vật có lực thích ứng rất mạnh, Bách Hợp đã nhanh chóng điều chỉnh xong.

Dù sao trước khi nàng bị bán vào Phương phủ, cuộc sống cũng cực kỳ kham khổ.

- Ừm.

Phương Tịch không có ý kiến, nhưng cũng không đi gặm bánh lương khô.

Hắn lại tùy ý hỏi vài câu, phát hiện vị trí gần tường thành, tần suất quái vật xuất hiện cực thấp.

Ngược lại, càng đi vào trung tâm thành, quái vật càng nhiều, cũng chưa chắc nghiêm ngặt phù hợp quy luật ngày nghỉ đêm ra.

- Xem ra Yêu Ma đại thụ ở trung tâm thành, xác thực là mệnh môn của Ma này...

- Mà người biết việc, vừa bắt đầu liền trốn đến biên giới thành Hắc Thạch, xác thực có thể kéo dài hơi tàn.

Phương Tịch được tin tức trọng yếu, âm thầm suy nghĩ.

Lúc này, hắn nhìn thấy Đường Toàn cầm mấy cái bánh bao, đi vào trong phòng của Vũ Cực.

Trong đó tựa hồ còn ở thê tử của Vũ Cực, một phu nhân khá mỹ lệ.

- Đường sư huynh đưa cơm cho Bạch cô nương... Bạch cô nương rất đáng thương, không chỉ người nhà chết ở trong ma tai, còn bị họ Vũ kia cường đoạt, đối ngoại tuyên bố là vợ mình...

Nhìn thấy ánh mắt của Phương Tịch, Bách Hợp vội giải thích.

- Không nghĩ tới Vũ Cực kia là người như thế.

Phương Tịch cảm khái, cũng không coi là chuyện gì to tát.

Thành Hắc Thạch bây giờ, sự tình thảm hơn Bạch cô nương kia chỗ nào cũng có.

Đang lúc này.

Cửa phòng sau lưng mở ra, Mộ Phiêu Miểu xuất hiện:

- Sư... Đại sư huynh... Cha ta mời ngươi vào!

- Được!

Phương Tịch nhìn Bách Hợp gật đầu, đi vào trong phòng.

...

Trong phòng.

Mộ Thương Long nửa dựa vào trên giường, nhìn Phương Tịch, thần sắc tràn đầy kinh ngạc:

- Ngươi đã đột phá cảnh giới Hắc Vân?

Tuy nữ nhi đã nói với hắn chuyện xảy ra gần đây, nhưng Mộ Thương Long vẫn cảm thấy khó có thể tin.

Không chỉ đột phá thật nhanh, sau khi đột phá còn có thể chém giết đại địch đồng cấp!

Thậm chí còn công bố có thể trị liệu chú lực của Yêu Ma!

Thiên phú của đệ tử này, khó tránh khỏi quá kinh thế hãi tục, thậm chí mang theo chút thần bí.

- Phải!

Phương Tịch gật đầu.

Ở thế giới này, hắn làm việc không cần quá mức cẩn thận.

Dù sao võ quán chủ ở thành Hắc Thạch, đã là nhân vật đỉnh phong.

- Được được được, võ quán Bạch Vân ta rốt cục có người nối nghiệp, ta chuẩn bị giao vị trí quán chủ và nữ nhi...

Mộ Thương Long kích động đến khuôn mặt đỏ bừng.

- Chậm đã!

Phương Tịch vội khoát tay chặn lại, hắn không muốn tiếp thu hai cái trói buộc này:

- Mộ sư phụ còn muốn trị liệu hay không?

- Ai...

Mộ Thương Long thở dài:

- Người trong nhà biết chuyện nhà mình, chú lực này đến từ ma đầu... Khí huyết không cách nào hao mòn, lão phu đã nhìn rõ, có thể trước khi chết, còn nhìn thấy có đệ tử truyền thừa y bát, đã không tiếc...

- Khục khục... Mộ sư phụ không cần chán ngán thất vọng như vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)