Trong phòng ngủ bừa bộn khắp nơi.
Sự thực chứng minh, lệnh cấm của gia chủ gặp phải tận thế, cũng chỉ như cái rắm mà thôi.
Phương Tịch cũng không để ý những thứ này, đi tới trước một cái tủ làm bằng gỗ tử đàn.
- A a a!
Tiếng thét chói tai vang lên, một bóng dáng bé nhỏ vọt ra, trong tay còn cầm cây kéo, liều mạng đâm tới.
Đùng!
Phương Tịch không nói gì, tiện tay đánh bay kéo, tiện thể vỗ một bạt tai:
- Bách Hợp, tỉnh táo chút, là ta!
Trốn ở trong tủ bát, rõ ràng là thị nữ Bách Hợp.
Trên gò má hiện ra dấu tay đỏ tươi, cùng da thịt trắng nõn nhẵn nhụi hình thành so sánh rõ ràng, nhưng người rốt cục tỉnh lại, khóc bù lu bù loa nói:
- Có... Có yêu quái... Thủy Tiên tỷ, Ngọc Lan tỷ... Đều... Đều chết rồi...
- Nguyệt Quế đâu?
Phương Tịch hỏi.
Bách Hợp lắc đầu:
- Không thấy...
Phương Tịch hồi ức một đường đi tới, không có thấy thi thể Nguyệt Quế, đó chính là tin tức tốt.
Hắn xoa xoa đầu Bách Hợp, cảm giác giống như vuốt lông mèo an ủi:
- Hiện tại thành Hắc Thạch đã xong, ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất là đi theo ta, thứ hai là ta cho ngươi một trăm lạng vàng, sau đó trả khế ước bán thân của ngươi, tự ngươi rời đi, ngươi chọn một cái đi!
Phương Tịch nhìn phòng ngủ, cũng không có thứ gì cần thu thập.
Loại đồ chơi như vàng bạc này, ở thành Hắc Thạch bây giờ, chỉ sợ không khác gì gạch đá ngói vụn, còn không bằng đi nhà bếp lấy mấy túi gạo!
- Không đúng, ta có thể đi tu tiên giới mua gạo phàm nhân, cũng không cần vác gạo...
- Ta...
Trong con ngươi của Bách Hợp miễn cưỡng có chút sức sống:
- Ta đi cùng công tử...
- Rất tốt!
Phương Tịch gật đầu, đây là một tiểu cô nương thông minh:
- Đã như vậy, thì nhanh thu thập một chút, sau đó tới nhà bếp vác một túi gạo, rồi đi theo ta...
...
Cửa đông thành.
Một nhà dân nằm sát tường thành.
Võ quán Bạch Vân lựa chọn nơi đây đặt chân, bởi vì nơi này đã là khu vực biên giới của thành Hắc Thạch.
Mà trong một tiểu viện nho nhỏ, đã chật ních học trò võ quán cùng với thân nhân của bọn họ.
Ngoại trừ Phương Tịch dẫn theo một thị nữ, Lưu Đào Đào và Đường Toàn thì mang theo cha mẹ.
Thậm chí ngay cả nhị sư huynh Vũ Cực, chẳng biết lúc nào cũng mang theo một mỹ phụ, có người nói là vợ hắn, đường hoàng chiếm một gian phòng.
Mà ở phụ cận, cũng không thiếu thế lực trong thành, phần lớn là các võ quán chủ, mang theo học trò của mình, đuổi chủ nhà đi, chiếm vị trí tốt nhất.
Bây giờ trật tự trong thành đã tan vỡ, nắm đấm chính là quyền lên tiếng tốt nhất!
Chính vì thế, Mộ Thương Long mới không thể không kéo thân thể trọng thương, cùng đám võ quán chủ lá mặt lá trái.
Đêm khuya.
Mộ Thương Long triệu tập mấy đệ tử hạch tâm, thảo luận tình hình ngày hôm nay.
- Khục khục... Theo tin tức ta hỏi thăm được, Yêu Ma Thụ kia có thể ký sinh vào thân thể nhân thú, vừa bắt đầu chọn hàng lâm ở phủ nha, tri phủ cùng với các quan lớn, cơ bản đều chết không có chỗ chôn...
Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, soi sáng ra khuôn mặt kinh hãi của mọi người, thanh âm của Mộ Thương Long cũng tràn ngập bất đắc dĩ:
- Bây giờ... phụ cận cửa đông thành tụ cư không ít thế lực võ quán, cửa nam thành bị Nguyên Hợp Sơn chiếm, tình huống cửa bắc thành không biết, sợ là đã thành tuyệt địa, cửa tây tình cờ có tin tức rải rác, hội tụ lượng lớn dân chạy nạn...
- Mà những quái vật bị Yêu Ma Thụ điều khiển kia ngày nghỉ đêm ra, số lượng cũng không nhiều, chỉ cần cẩn thận làm việc, hẳn có thể chống đỡ được một quãng thời gian...
Mộ Phiêu Miểu biểu hiện sầu lo:
- Cha... chúng ta dự trữ lương thực và nước sạch, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì một tháng.
- Một tháng sao?
Tâm tình của Mộ Thương Long không khỏi trầm nặng.
Trên thực tế, trong thành Hắc Thạch chết quá nhiều người, chỉ cần không sợ nguy hiểm, tách ra khu hạch tâm tán cây bao phủ cùng quái vật, đi nhà dân sưu tầm vật tư cũng không khó.
Khó khăn chân chính, là tự tin!
- Trên thực tế, tất cả cao tầng đều rõ ràng, bọn họ tuyệt đối sẽ bị triều đình Đại Lương vứt bỏ...
- Hiện tại ôm đoàn sưởi ấm, bất quá là kéo dài hơi tàn mà thôi.
Hai tay Phương Tịch ôm ngực, tựa ở trên cây cột, đã rõ ràng tất cả:
- Bây giờ kiên trì, chỉ là một hi vọng sinh tồn nhỏ nhoi, hi vọng sau khi con Yêu Ma này ăn uống no đủ, sẽ tự mình rời đi...
- Nhưng từ đầu tuyệt đối sẽ không có người nghĩ đến, con Ma này lại là một thân cây! Làm không tốt người ta sẽ không đi, cho dù muốn đi, cũng có khả năng đợi tán cây lan tràn khắp bầu trời, dùng rễ phụ giết chết tất cả mọi người xong mới đi...
- Đương nhiên, từ trình độ mở rộng của đối phương, quá trình này còn cần mấy tháng đến một năm...
Thời điểm Phương Tịch suy tư, Mộ Thương Long biến sắc, đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, bất tỉnh.
- Cha!
Mộ Phiêu Miểu kinh hô, vội vã chạy qua nâng.
Không để ý mọi người rối ren, Phương Tịch đi ra khỏi phòng, nhìn bầu trời âm trầm.
Bây giờ chiến lực mạnh nhất của võ quán Bạch Vân bị hao tổn, chỉ sợ không che giấu được người hữu tâm, nguy hiểm đang rất cận kề!