Ở sát bên ngoài thành, Phương Tịch lại nhìn thấy có vài người ở.
Mấy người sống sót quần áo tả tơi đi ra, bọn họ nhìn thấy chân thân Võ Thần của Chu Đồng, ánh mắt lập tức sáng lên:
- Là triều đình... Võ Thần của triều đình tới cứu chúng ta!
- Lê dân chúng ta rơi vào trong nước lửa, khổ sở trông mong thiên binh của triều đình lâu như vậy...
Mấy người nhìn dáng vẻ như thư sinh còn nước mắt giàn giụa nói.
Nếu không phải bọn họ, Phương Tịch cũng sắp quên mất Đại Lương bây giờ do tông môn trị thế, Võ Thần Môn chính là triều đình.
Đổi lại, mình miễn cưỡng có thể tính một hoàng đế khai quốc?
- Ha ha... Tìm được rồi!
Đáng tiếc, Chu Đồng không hề có ý định cứu người. Thân thể Võ Thần bao phủ quanh người hắn nhanh chóng phồng to, trong nháy mắt đã hóa thành người khổng lồ khoảng ba bốn trượng. Hắn tức giận gào thét và nhảy vào trong phạm vi của nội thành.
- Ngao ô!
Ở đó, một rễ cây yêu thú cực lớn mọc ra ba cái đầu hổ, sói, báo từ trong thất khiếu xuất hiện, đang nâng cao ba cái đầu nhìn Chu Đồng, phát ra tiếng gào thét.
Trong phút chốc, đầu sói há miệng phun ra từng phong nhận màu xanh dài gần một trượng, lao về phía Chu Đồng.
Thân pháp của Chu Đồng linh hoạt, tránh né từng phong nhận liên tiếp bắn tới, vẫn không ngừng tới gần yêu thú.
Yêu thú này cực lớn, cơ thể giống như núi nhỏ đứng bất động. Chờ đến khi Chu Đồng tới gần, cái đầu báo bỗng nhiên phát ra một tiếng rít gào.
Ầm ầm!
Trong phạm vi một trăm trượng, trọng lực dường như cũng chịu ảnh hưởng, vô số kiến trúc ầm ầm đổ nát.
Chu Đồng giống như đeo ngọn núi nặng trên lưng, thân pháp bỗng chốc trở nên chậm chạp hơn rất nhiều.
Vèo vèo!
Mấy phong nhận thổi qua thân thể Võ Thần của hắn, để lại từng vết sâu ở trên đó.
- Yêu thuật của một loại thiên phú Địa Cực Nguyên Từ? Còn có phong nhận?
Phương Tịch thấy rõ, khẽ nhướng mày:
- Những khôi lỗi gỗ đã là cấp hai... Chu Đồng mới tiến vào Võ Thần chưa chắc có thể chống đỡ được!
Quả nhiên, chờ đến khi đầu hổ của yêu há miệng phun ra một linh diễm, Chu Đồng bị ép cho chỉ có thể chật vật tránh né.
- Ha ha... Chu Đồng ngươi đúng là một kẻ vô dụng! Để ta tới!
Liễu Như Yên hưng phấn gầm khẽ một tiếng, thân hình chợt nhào ra. Ảo ảnh cực lớn giống như Nữ Võ Thần xuất hiện và bao phủ toàn thân nàng, còn kèm theo từng ngọn lửa bắn ra.
- Phượng Hoàng Niết Bàn Công, Tam Điểm Đầu!
Thu!
Theo một tiếng hót như xuyên qua mây trời, Nữ Võ Thần từ trên cao hạ xuống giống như một con phượng hoàng cực lớn từ giữa không trung nhào xuống, lao về phía đầu hổ đang phụt ra lửa.
Ầm!
Đầu hổ cực lớn rơi xuống đất, nhưng từ trong thất khiếu vẫn có rễ cây xuất hiện, hình như muốn liên kết tới xúc tu trên cổ, nối cái đầu lại.
- Đi!
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này thì phun ra một ngụm Tiên Thiên Chân Hỏa.
Linh diễm màu xanh của Trúc Cơ có nhiệt độ cực cao, thấy vật là thiêu đốt. Đầu tiên là đốt đầu hổ thành tro tàn, sau đó lại bám dọc theo rễ, một đường thiêu đốt tới thân thể giống như ngọn núi lớn của con yêu thú.
Hừng hực!
Trong khoảnh khắc, con yêu thú cấp hai do ba đầu ghép thành đã hóa thành ngọn lửa lớn màu xanh khổng lồ, có vô số rễ cây ngoan cường cố gắng lao ra khỏi ngọn lửa.
Một kiếm quang màu xanh chém vào trong ngọn lửa, lấy ra một hạt giống màu xám trông rất bình thường.
Vù vù...
Trong nháy mắt, ngọn lửa lớn màu xanh chia năm xẻ bảy, biến yêu thú thành tro tàn.
Phương Tịch vươn tay ra nắm hạt giống Yêu Ma Thụ này trong tay.
Hắn cảm nhận được hình xăm Yêu Ma Thụ phía sau lưng truyền ra ham muốn cắn nuốt. Hắn trấn áp xuống, Hãn Hải Giới được đeo trên tay phải lóe sáng, lại thu hạt giống vào.
- Có thể bảo đảm rồi... Tiếp tục cố gắng.
Có một hạt giống Yêu Ma Thụ, ít nhất có thể bảo đảm trồng ra một gốc Yêu Ma Thụ hoàn toàn mới.
Nhưng Phương Tịch còn muốn nhiều hơn!
- Môn chủ, ngươi thật độc ác... Người ta muốn thu được một điểm công trạng không dễ dàng, ngươi còn tới cướp của người ta?
Liễu Như Yên bay trở về, trên gương mặt không chịu buông tha.
- Thôi, tính là một công lớn cho ngươi...
Phương Tịch khoát tay, rất thờ ơ trả lời:
- Còn cả Chu Đồng nữa, cũng coi như ngươi khổ cực, nhớ ngươi một công nhỏ!
- Cảm ơn môn chủ!
Trên mặt Chu Đồng đầy vẻ vui mừng, lại lộ vẻ nghiêm trọng:
- Những khôi lỗi gỗ rất khó đối phó... Sợ rằng ngoại trừ môn chủ và Liễu hộ pháp ra, có cực ít Võ Thần có thể một mình bắt được...
- Không chỉ có vậy, khôi lỗi gỗ và Thủy Tổ Yêu Ma Thụ có liên kết tâm thần, một con vừa bị tổn thất, Yêu Ma Thụ sẽ lập tức chú ý...
Phương Tịch tiếp lời và nhìn về phía Thủy Tổ Yêu Ma Thụ cao che trời ở nội thành.
Gốc Yêu Ma Thụ này vô cùng cổ xưa, vỏ cây tối đen, hiện ra một loại hoa văn giống như mảnh vảy vậy.
Ở trong tán cây giống như cái ô bao trùm bầu trời lại có vô số rễ phụ và cành rũ xuống, treo từng bộ xác khô.
Sau khi khôi lỗi gỗ cấp hai tiêu vong, vô số thi thể bị treo bỗng nhiên xoay người, đồng thời nhìn về phía vị trí của đám người Phương Tịch. Cảnh tượng này thực sự kinh người.
Nhưng đám người Liễu Như Yên đều là Võ Thần, tất nhiên sẽ không sợ hãi:
- Yêu Ma Thụ này phải sốt ruột rồi, ha ha...
Vẻ mặt Phương Tịch nghiêm trọng. Thần thức của hắn lan tràn ra ngoài một trăm năm mươi trượng, cảm giác có chút bất an.
Trong chớp mắt tiếp theo, từ trong Thủy Tổ Yêu Ma Thụ phát ra vô số giọng nói hòa vào nhau.
Đó là vô số thi thể bị treo lên, dùng những âm thanh khác nhau để cùng nói ra âm tiết phức tạp khó đọc, giống như văn tế cổ xưa...