Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 4: Nguyên hợp sơn (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Những võ giả lợi hại kia, quyền nát nham thạch, cước nứt đá xanh… là sự tình cực kỳ đơn giản.

Dù ở trong thành Hắc Thạch, võ giả như vậy cũng không ít.

Phương Tịch cũng có chút húng thú với lực lượng siêu phàm ở thế giới này.

Tuy linh khí ở thế giới này vô cùng mỏng manh, khó có thể tu luyện, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng duy trì tu vi của hắn.

Mà Võ giả chi đạo ở Đại Lương, hẳn cũng có chỗ thích hợp... Được rồi, nếu có thể ở tu tiên giới Nam Hoang thu được công pháp và pháp thuật cao thâm, ai nguyện ý nghiên cứu võ công?

Rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao?

Trường Xuân Quyết hắn tu luyện chỉ là hàng thông thường, mà trong phường thị, công pháp hơi tốt một chút, đều cần mười mấy viên linh thạch...

Trong mắt Phương Tịch loé lên hào quang thâm thúy:

- Căn cứ đoạn thời gian này hỏi thăm được tình báo, võ giả ở thế giới này, tu luyện là khí huyết... luận lực phá hoại cũng không thể khinh thường, tuy chỉ là so sánh với tu tiên giả Luyện Khí kỳ, nhưng rất có hương vị của công pháp luyện thể...

Thể tu ở trong tu tiên giả chỉ xem như tiểu lưu phái, rất ít người tu luyện, bởi vì không chỉ tốn thời gian dài, còn tiêu hao nhiều tài nguyên.

Nhưng Phương Tịch không để ý, hắn có tài nguyên của hai thế giới làm, căn bản không để ý sự tình chín trâu mất một sợi lông.

Huống chi... cái này không phải là không có cách nào sao!

- Dù là công pháp luyện thể cấp thấp của Luyện Khí kỳ, ở phường thị Thanh Trúc Sơn cũng bán năm viên linh thạch trở lên, ta không mua nổi... Nhưng ở chỗ này, võ đạo lại có con đường để tu luyện, vừa vặn, ta muốn lấy được tài liệu Yêu Ma nghiên cứu một chút...

Hai mục tiêu này có khả năng hoàn thành, khiến hứng thú của Phương Tịch tăng nhiều.

- Võ quán? Tỉ mỉ nói xem...

A Phúc nói:

- ... Trong võ quán tự nhiên có võ đạo truyền thừa, mà căn cứ nghe đồn trên phố, những Võ Sư kia tu luyện tới cấp độ cao, ăn thịt bình thường đã khó có thể cung cấp năng lượng cho thân thể, bởi vậy cần ăn các loại thiên tài địa bảo, hoặc thịt Yêu Ma cung cấp chất dinh dưỡng! Bởi vậy các thế lực Võ Sư đều có con đường lấy được thịt Yêu Ma...

- Mà trong thành Hắc Thạch, ngoại trừ những thế gia đại tộc kia, thế lực võ đạo còn thu đồ đệ, chính là Nguyên Hợp Sơn, cùng với Võ Quán Liên Minh!

- Nguyên Hợp Sơn?

Vẻ mặt Phương Tịch hơi động.

- Đúng, Nguyên Hợp Sơn chính là thế lực tông phái số một số hai trong phạm vi trăm dặm xung quanh thành Hắc Thạch, cho dù là quan phủ cũng phải cho mấy phần mặt mũi...

Thời điểm A Phúc nhắc tới Nguyên Hợp Sơn, giọng nói không tự chủ được trịnh trọng mấy phần.

Rất hiển nhiên, Nguyên Hợp Sơn này ở trong lòng dân chúng thành Hắc Thạch, xác thực cực kỳ nổi danh.

- Tông môn võ đạo cỡ này, dạy võ công tất nhiên cao thâm hơn.

Phương Tịch suy nghĩ:

- Không biết thu đồ đệ nghiêm ngặt không? Có thể dùng tiền tài đả thông quan hệ hay không?

Từ khi Phương viên ngoại tới thành Hắc Thạch, dựa vào chính là vàng bạc mở đường, tiêu phí chưa từng keo kiệt.

Trong lúc này tự nhiên miễn không được bị xem như dê béo, bất quá làm tu tiên giả Luyện Khí tầng ba, dù cho không mua nổi Pháp khí hạ phẩm, nhưng tai thính mắt tinh, phối hợp chút phù lục, đã đầy đủ tự vệ.

A Phúc trầm ngâm một phen, đáp:

- Nguyên Hợp Sơn thường thường thu con cháu thế gia trong thành, cái này hẳn không có vấn đề gì.

- Việc này không nên chậm trễ, mau chóng giải quyết đi.

Phương Tịch quyết định.

Tốc độ thời gian trôi qua của hai thế giới là nhất trí, nhưng hắn ở tu tiên giới Nam Hoang, nhiều nhất lấy lý do tu luyện bế quan mấy ngày, sau đó nhất định phải lộ diện, bằng không người ta còn nghĩ hắn chết rồi, chia ruộng và nhà của hắn, vậy thì khóc không ra nước mắt.

...

Nguyên Hợp Sơn.

Tổng bộ của tông này ở Định Châu, tại thành Hắc Thạch chỉ là phân bộ.

Cho dù là một phân bộ, cũng cực kỳ tráng lệ, rộng lớn hùng vĩ, quần thể kiến trúc to lớn, hiển lộ ra khí phách phi phàm.

Ở trong hạch tâm khu kiến trúc, có một hồ lớn bích lục, giữa hồ đang nở rộ hoa sen.

Một chiếc thuyền con đi ở trong hoa sen, khua ra tiếng nước róc rách.

Trên thuyền tựa hồ còn nằm một người.

Bỗng nhiên, thuyền nhỏ dừng ở bên bờ, một thiếu nữ váy trắng khí chất lạnh lùng đi đến:

- Bái kiến sư thúc...

- Chuyện gì?

Người trên thuyền mở mắt, ngáp một cái, mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn.

- Có một đại hộ trong thành, đồng ý hiến hai trăm lạng bạc, cử một người vào môn phái làm đệ tử.

Thiếu nữ váy trắng thi lễ nói.

- Người nào?

Người trên thuyền khuôn mặt thoạt nhìn rất trẻ tuổi, chỉ chừng hai mươi tuổi, cầm qua một phong thư, nhất thời cười lạnh:

- Phương Tịch? Một nhà giàu mới nổi không rõ lai lịch? Coi Nguyên Hợp Sơn chúng ta như võ quán sao? Trả tiền liền thu?

Phải biết, Nguyên Hợp Sơn là bá chủ trong phạm vi trăm dặm, uy thế không cần nói, cho dù thu đệ tử, cũng không quá để ý tiền tài, chủ yếu là nhìn tố chất.

Trước kia thu chút con cháu thế gia, chỉ là vì kết giao nhân mạch.

Mà Phương Tịch... Hắn chỉ có tiền.

- Vậy ý của sư thúc là?

Thiếu nữ váy trắng dò hỏi, thái độ của nàng vốn sao cũng được, lần này là có người lấy quan hệ nhờ vả, mới đồng ý đưa một câu nói.

- Tố chất như thế nào?

- Ta hỏi thăm qua, bình thường.

Thiếu nữ trả lời.

- Vậy thì từ chối hắn.

Thuyền nhỏ nhẹ nhàng rời đi.

Thiếu nữ váy trắng thi lễ, không có khuyên nhiều.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)