Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 397: Nô tỳ (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Từ lúc Phương Tịch làm ruộng ở Đào Hoa Đảo, hắn đã từng nghe nói tới tên Linh Không Đảo này.

Chẳng qua Linh Không Đảo hôm nay thoạt nhìn rất thê thảm.

Không chỉ khu vực Phường thị ngổn ngang, vị trí đại trạch của Ngôn gia còn hóa thành đống đổ nát.

Cho dù là Phương Tịch nhìn thấy tình cảnh bi thảm này cũng không khỏi than thở.

Thậm chí ở trên hòn đảo vẫn có lác đác vài cuộc chém giết và đấu pháp, dường như vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

- Gào gào!

Phương Tịch khẽ giậm chân một cái, Thanh Giác Ngư Long dưới chân nổi giận gầm lên một tiếng, trấn áp toàn bộ đảo.

Hắn xoay người, hỏi Ngôn Hồng Tụ đang nơm nớp lo sợ gần như nằm ở chỗ này:

- Người của Ngôn gia ở đâu?

- Trước khi ta và Thất thúc phụ đi, chúng ta căn dặn bọn họ ẩn nấp... ở các nơi trên hòn đảo, nếu không gặp được tín hiệu thì không được ra ngoài...

Giọng nói của Ngôn Hồng Tụ cũng đang phát run.

Nàng không phải là chưa từng bay, nhưng dưới chân nàng là một con yêu thú cấp hai đấy!

Nó tùy tiện mở miệng lại có thể nuốt chửng nàng!

- Vẫn tính là thông minh...

Phương Tịch khen ngợi một câu.

Loại chuyện chiếm linh mạch như vậy phải chú ý tới danh chính ngôn thuận, không phải giết sạch người của Ngôn gia là được.

Thứ nhất, những thế lực kia đều phải xem thái độ của ba Trúc Cơ bọn họ, không lập tức ra tay.

Tán tu chỉ muốn cướp bóc của nổi, sẽ không đặc biệt giết người... Cũng không phải có mối thù sinh tử với Ngôn gia.

Chỉ cần không giấu bảo tàng trong nhà, linh điền nơi tập trung vật tư nhà kho đều tránh được giao phong, muốn sống không phải là vấn đề lớn.

Chờ đến sau khi Thanh Giác Ngư Long phát ra uy thế, những tu sĩ còn đang đấu pháp giống như chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức khống chế độn quang chạy trốn.

- Ha ha... Hai phe đều chạy trốn, xem ra đều không phải là người tốt nhỉ?

Phương Tịch bắn ra một pháp lực, kéo Ngôn Hồng Tụ lên.

Tiếp theo, Thanh Giác Ngư Long lại rít gào một tiếng, hóa thành một tia sáng xanh truy sát những phỉ tu đi.

Chờ đến khi Phương Tịch dẫn theo Ngôn Hồng Tụ hạ xuống Phường thị, mới có tu sĩ từ trong mật thất ở các ngõ ngách trong Phường thị chạy đến quỳ xuống, trên gương mặt đầy nước mắt:

- Thượng tu, ngài cuối cùng đã tới rồi. Vẫn mong thượng tu làm chủ cho chúng ta!

- Bản tọa là Long Ngư Đảo Chủ Phương Tịch, nhất định sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một phỉ tu nào.

Phương Tịch nâng hờ tay, nói đầy chính nghĩa:

- Chẳng qua, người đứng đầu Vạn Đảo Hồ vẫn là Đào Linh Tiên Tử... Chờ đến sau khi Nguyễn tiên tử đến, chúng ta lại cùng bàn bạc về chuyện này!

...

Hai ngày sau, Thất thúc phụ Ngôn gia dẫn theo Nguyễn Tinh Linh đến.

Bọn họ tu sửa lại đại trạch Ngôn gia, tập trung ở chính sảnh.

Trên bầu trời có ngư long qua lại, Nguyễn Tinh Linh ngồi xuống, Phương Tịch ngồi ở bên cạnh, nhìn đám tu sĩ nơm nớp lo sợ bên dưới.

Mà ở cửa lại có không ít đầu của phỉ tu.

Đây là kết quả cuộc chiến của Thanh Giác Ngư Long và Nguyễn Tinh Linh trong hai ngày này.

Người của Ngôn gia đứng bên cạnh, nhìn những cái đầu kia với vẻ mặt hả giận, thù hận.

Rất nhiều tu sĩ nhìn về phía trong Phường thị với vẻ mặt hết sức phức tạp.

Trong đêm diệt tộc, phần lớn những tu sĩ này đều đóng vai kẻ xấu, chỉ là thu tay lại sớm, che giấu rất tốt mà thôi.

Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh chưa chắc đã không nhìn ra được manh mối, nhưng cả hai đều hiếm khi giả vờ hồ đồ mặc cho bọn họ lừa dối.

Chỉ giết mấy người không biết kìm chế mà thôi.

- Nói như vậy... xác nhận kẻ gian giết hại thái thượng Ngôn gia là Chung Thiên Quận của Chung gia?

Nguyễn Tinh Linh uống một ngụm linh trà, chậm rãi hỏi.

- Chính là người này!

Thất thúc phụ và Ngôn Hồng Tụ của Ngôn gia nghiến răng nghiến lợi, ngay cả tu sĩ trong phường thị cũng liên tiếp chỉ rõ và xác nhận.

Có rất nhiều người trong bọn họ đã từng thần phục Chung gia, nhớ lại hình dáng của tu sĩ Trúc Cơ kia, thậm chí là khí tức pháp lực đều giống hệt với kẻ gian đêm hôm trước!

- Vậy thì báo lên... thượng tông nhất định sẽ làm chủ, phát lệnh truy nã Chung Thiên Quận trên toàn Việt Quốc.

Nguyễn Tinh Linh cuối cùng đưa ra quyết định.

Phương Tịch nghe đến đó, trong lòng thoáng động: Nhân Dũng Thuật quả thật dùng tốt, đáng tiếc phải lấy ma công làm căn cơ...

- Về phần Linh Không Đảo...

Nguyễn Tinh Linh nói đến đây, tất cả người của Ngôn gia đều căng thẳng, khẩn trương nhìn Nguyễn Tinh Linh.

Nguyễn Tinh Linh lại liếc nhìn Phương Tịch, thấy hắn vẫn bình tĩnh mới nói tiếp:

- Căn cứ theo quyết định của bốn tu sĩ Trúc Cơ chúng ta trước đây, dĩ nhiên thuộc về Ngôn gia...

Người của Ngôn gia nghe đến đó, lần lượt thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là nghĩ đến sau này không có lão tổ Trúc Cơ trấn giữ, bọn họ cũng không dám mở Phường thị kinh doanh phát triển nữa, ai nấy đều lần lượt nhăn mặt, nhíu mày.

Trong đầu thúc phụ Ngôn gia Thất không ngừng suy nghĩ, lại nhìn Ngôn Hồng Tụ và nhìn Phương Tịch. Hắn nghĩ đến một vài lời đồn, chợt bước ra khỏi hàng, quỳ dưới đất:

- Hai vị tiền bối cứu Ngôn gia trong lúc nguy hiểm, vốn có ơn sâu nghĩa nặng. Chỉ là tiểu lão nhi còn có một yêu cầu quá đáng, Ngôn gia ta có hai tộc nhân, vì cảm động và nhớ tới ân tình của tiền bối bằng lòng làm nô tỳ, vẫn mong tiền bối thu giữ...

Lời này vừa nói ra, những tu sĩ Luyện Khí trong Phường thị lần lượt thầm mắng Ngôn gia không biết xấu hổ.

Nhân cơ hội này tự nhiên nịnh nọt như vậy, muốn tạo quan hệ với hai vị Trúc Cơ để củng cố địa vị ở Linh Không Đảo.

- Ta thích yên tĩnh, cũng không cần nô tỳ.

Nguyễn Tinh Linh từ chối.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)