Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 396: Xin giúp đỡ (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Đám phỉ tu còn lại hô nhau xông lên, mấy món pháp khí xuyên qua cơ thể của Tam bá.

...

Chờ đến khi ánh nắng chiếu xuống, bầu trời dần sáng lên.

Trên người Ngôn Hồng Tụ đã bị máu nhuộm đỏ, trong tay cầm một pháp khí lưới đánh cá đầy gai nhọn, trong ô lưới đầy thịt nát và vết máu.

- Cuối cùng... Lui rồi.

Giọng nàng khô khốc và nhìn xung quanh.

Ngôn gia còn lại chưa tới mười tu sĩ. Bọn họ lùi lại, trấn giữ ở trong mật đạo cuối cùng của Ngôn gia. Ở trong mật đạo là mười mấy đứa trẻ đang run rẩy... Những đứa trẻ này đều là đứa trẻ có linh căn của Ngôn gia, cũng là hi vọng sau này!

- Hu hu... Chết, đều chết hết rồi!

Một người thanh niên nhìn đại trạch Ngôn gia biến thành luyện ngục, bỗng nhiên khóc không thành tiếng:

- Bát thúc, Thập tam thúc, còn có Phúc đường đệ, Vấn Kiếm đường đệ... Linh muội muội... tất cả đều chết hết rồi...

Ngôn Hồng Tụ lau vết máu trên mặt. Nàng đã không khóc được từ lâu, trên mặt hiện ra vẻ ngoan độc:

- Tất cả những điều này đều là lỗi của Chung Thiên Quận. Bắt đầu từ hôm nay, Ngôn gia ta và Long Ngư Chung gia không đội trời chung!

- Đúng vậy, chúng ta phải đi tới thượng tông tố giác!

Các tu sĩ bên cạnh đầy căm phẫn, mắt đỏ ngầu.

- Nhưng... nhưng chúng ta nên làm gì?

Một thiếu niên thoạt nhìn chỉ có khoảng mười bốn mười lăm tuổi, trên gương mặt đầy lo sợ bất an:

- Không có lão tổ tông, chúng ta làm sao có thể chiếm được Linh Không Đảo này? Những phỉ tu kia chỉ muốn của nổi... Nhưng qua hôm nay, không biết sẽ có bao nhiêu thế lực sẽ để mắt tới Linh Không Đảo của Ngôn gia ta... muốn tàn sát Ngôn thị chúng ta để chiếm được linh mạch cấp hai này!

- Sớm biết vậy, còn không bằng ở lại Tiểu Hàn Sơn...

Có tộc nhân đầy chán nản, thậm chí trong lòng tro tàn, giống như cái xác biết đi vậy thì thào.

- Gia tộc đã bán linh mạch ở Tiểu Hàn Sơn từ lâu... Chúng ta có muốn cũng không thể quay về được nữa.

Ngôn Hồng Tụ quay cái đầu đã cứng đờ:

- Chúng ta không thể từ bỏ Linh Không Đảo, nếu chúng ta từ bỏ Linh Không Đảo, chúng ta sẽ thật sự không còn chỗ để đi nữa! Tất cả mọi người biến thành tán tu không nhà để về, chỉ riêng thuê linh địa lại tốn rất nhiều linh thạch, làm có có thể nâng cao tu vi, tìm kẻ địch báo thù?

- Thượng tông... Tộc ta thậm chí không còn cả một vị Trúc Cơ... Sợ rằng không lọt vào mắt của thượng tông.

Một lão già Ngôn gia có bối phận cao nhất ở đây đầy cay đắng nói:

- Vậy phải làm sao... Việc cấp bách là xin ba vị tiền bối Nguyễn đảo chủ kia giúp đỡ... Lão già ta đi tới Phong Diệp Đảo, Hồng Diễm đi Kim Quy Đảo, Hồng Tụ, ngươi đi Long Ngư Đảo, nhớ kỹ đi nhanh về nhanh!

- Long Ngư Đảo?

Ngôn Hồng Tụ không khỏi âm thầm cắn răng. Nàng nghĩ đến tu sĩ trẻ tuổi năm đó cưỡi Thanh Giác Ngư Long, ép thái gia gia phải từ bỏ cơ nghiệp.

Nàng vốn xem đối phương là kẻ địch, còn muốn ngày sau có thể trả lại nỗi nhục kia.

Không ngờ bây giờ mình lại phải đi gặp kẻ địch này giống như con chó vẫy đuôi mừng chủ.

- Yên tâm, Thất thúc phụ, ta nhất định sẽ mời đại nhân kia tới chủ trì công đạo.

Ngôn Hồng Tụ cắn răng đáp ứng.

- Ừ, hôm nay là thời khắc sinh tử tồn vong của Ngôn gia ta, các ngươi phải nhớ kỹ, vì gia tộc, không thể tiếc thân!

Thất thúc phụ với mái tóc trắng xoá tha thiết căn dặn, dáng vẻ già nua kia in sâu vào trong lòng Ngôn Hồng Tụ.

...

Ở Trường Thanh Các trên Long Ngư Đảo, Phương Tịch âm thầm trở lại động phủ, lập tức đi bế quan chế luyện cờ trận và trận bàn Hám Địa Đại Trận.

Lần này hắn ra ngoài có thu hoạch khá phong phú. Trong nhẫn trữ vật của Tống Thanh có không ít linh tài, thừa sức chế luyện hai ba bộ Hám Địa Đại Trận.

Không chỉ có vậy, hắn còn tìm được ở trong nhẫn trữ vật mấy khối khoáng thạch cấp ba quý giá. Chỉ cần có một vị Luyện Khí Sư cấp hai thượng phẩm là có thể có thể thử chế tạo ra linh khí bay với bảo văn Túng Địa Kim Quang làm chủ thể!

“Không đúng... Kế tiếp ta phải trồng cây, căn bản không chạy đi đâu được, ta cần linh khí bay cũng chẳng có tác dụng gì mấy...

Phương Tịch ngắn nhìn cờ trận màu vàng đất vừa chế luyện trong tay, ngẫm nghĩ:

- Đồng thời trình độ luyện khí của ta thật sự quá tệ, còn không bằng Đan Nhã thường quan sát vẽ phù... Sau đó mượn cơ hội lần này bế quan lâu dài tu luyện, tìm hiểu truyền thừa phù đạo của Trần Bình, nâng cao trình độ phù đạo của mình lên tới cấp hai thượng phẩm...

Đan Nhã có thiên phú phù lục tốt hơn Phương Tịch nhiều. Hơn nữa, nàng không tiếc nguyên liệu, tốc độ tiến bộ nhanh chóng, khiến Phương Tịch cũng vô cùng hâm mộ.

Đúng lúc này, hắn lấy ra lệnh bài cấm chế Ất Mộc Thần Lôi Trận và thở dài, đi ra khỏi cửa phòng luyện khí.

Một Truyền Âm Phù giống như con ruồi không đầu đang không ngừng đâm loạn giữa không trung, bị Phương Tịch nắm trong tay.

- Quả nhiên là chuyện của Ngôn gia... Xem ra phải hoãn lại tiến trình chế luyện vậy.

Phương Tịch xúc động than một tiếng và xuất quan.

- Công tử...

Hạ Hầu Oánh đã tương đối quen thuộc với Phương Tịch, lập tức tiến lên:

- Linh Không Đảo gặp phải cảnh ngộ bị phỉ tu tập kích, lão tổ Ngôn gia mất mạng. Ngôn gia tử thương nặng nề nên phái Ngôn Hồng tới cầu kiến công tử, xin công tử chủ trì công đạo...

- Ừ, ta biết rồi. Ngươi dẫn người đến phòng tiếp khách.

Phương Tịch thản nhiên gật đầu, trong lòng lại có cảm giác khác thường.

“Nếu Diệp Tán Nhân không ra tay, vậy không chừng sau đó chính là ta ra tay... Đến lúc đó, nếu Ngôn Hồng Tụ lại tới cầu ta, cảm giác còn rất thú vị đấy...

Cũng may, hắn là một người đứng đắn, rất nhanh đã thu liễm sở thích xấu xa, đi tới phòng tiếp khách.

- Bái kiến Phương tiền bối!

Ngôn Hồng Tụ đang do dự, khi nhìn thấy Phương Tịch tiến đến thì lập tức quỳ xuống làm lễ lớn, giọng điệu nức nở nói:

- Cầu xin tiền bối lấy lại công bằng cho thái gia gia nhà ta...

- Ôi... Tuy ta với Ngôn đạo hữu chỉ gặp qua một lần, nhưng đã xem hắn thành tri kỷ từ lâu. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý chuyện này.

Phương Tịch xúc động kêu lên một tiếng, tự tay nâng Ngôn Hồng Tụ dậy và dịu dàng trấn an.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)