Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 394: Biến cố (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Chung Thiên Quận cầm linh khí trong tay, tùy tiện giết chết tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ và viên mãn, liên tiếp cướp sạch mấy cửa hàng, lúc này mới cười một cách điên cuồng và rời đi, để lại một đám tường đổ.

Trong mây đen trên mặt hồ, Phương Tịch trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này:

- Đây là... chuyện gì vậy?

Trong đầu hắn thoáng suy nghĩ, sau đó hắn che giấu thân hình bám theo phía sau Chung Thiên Quận.

Chung Thiên Quận chẳng qua là Trúc Cơ sơ kỳ, tốc độ bay không nhanh, thần thức không bằng Phương Tịch, bị hắn bám theo phía xa, một đường đi tới nơi hòn đảo hoang nào đó.

Một luồng ánh sáng màu đen bay từ trên hoang đảo tới tiếp ứng, không ngờ cũng là một vị tu sĩ Trúc Cơ!

Ánh sáng thu lại, trong đó hiện ra một nữ tử tuyệt đẹp, giống như hoa lan trong sơn cốc, không dính khói lửa nhân gian, giống như từ trong bức tranh bước ra.

- Diệp thúc, cực khổ cho ngươi rồi!

Nữ tử này nhìn thấy Chung Thiên Quận, thản nhiên cười nói.

- Không khổ cực... Thanh Nhi ngươi cần gì phải chờ ta. Ha ha, chỉ là một Ngôn gia căn bản không có cách nào lật trời được.

Chung Thiên Quận giơ tay bấm pháp quyết, niệm một câu chú ngữ, trên trán hắn lại hiện ra một tia máu.

Tiếp theo, tia máu này tách ra hai bên, không ngờ lột ra một tấm da người hoàn chỉnh!

Một người bước từ trong da người này ra, làn da tái nhợt giống như phát sáng. Không ngờ đó là Diệp Tán Nhân tu vi Trúc Cơ trung kỳ!

“Không ngờ là ma tu?

Phương Tịch theo dõi cả đoạn đường đến đây, nhìn thấy cảnh tượng này cũng không cảm giác kỳ lạ. Hắn thậm chí liên tưởng đến trang bí thuật ma đạo trong Ngũ Cực Nguyên Ma Công... Nhân Dũng Thuật!

Thông qua lột sống da một vị tu sĩ, đồng thời phong ấn tàn hồn của người này vào trong đó, chế luyện thành pháp khí tương tự với mặt nạ da người.

Nhưng Nhân Dũng Thuật chế tạo pháp khí còn lợi hại hơn dùng dịch dung cải trang bình thường. Có người nói thậm chí có thể mô phỏng pháp lực và thần thức khí tức, cho dù là người thân thiết cũng không phân biệt ra được.

“Ta trách oan Diệp Tán Nhân... Năm đó, người này đuổi bắt Chung Thiên Quận chính là tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Xem ra Chung Thiên Quận đã bị hắn giết chết, thậm chí còn bị lột da chế tạo thành ma khí?

Thật ra Phương Tịch cũng thích Nhân Dũng Thuật này, đáng tiếc phải lấy ma công làm căn cơ, hắn không có cách nào học được.

“Không ngờ lại gặp mặt, Tư Đồ Thanh Thanh...

Nhìn vị nữ tu Trúc Cơ có khí chất xuất chúng kia, trong lòng Phương Tịch thầm nói một câu.

Mà ở bên kia, Tư Đồ Thanh Thanh và Diệp Tán Nhân vẫn tiếp tục nói chuyện.

- Chúng ta... thật sự phải đi, hoàn toàn rời khỏi Việt Quốc sao?

Diệp Tán Nhân hơi do dự.

- Tống gia đã bị tiêu diệt. Về phần Huyền Thiên Tông, con kiến hôi như chúng ta làm sao có thể lay cây?

Tư Đồ Thanh Thanh nhếch môi cười cay đắng:

- Chúng ta chỉ là Trúc Cơ, chẳng qua là đám mây phía trên Việt Quốc, gió thổi qua sẽ không còn... Chỉ có Kết Đan mới thật sự là trời của Việt Quốc!

- Ôi... Xem ra cũng chỉ có thể làm như thế.

Diệp Tán Nhân lại xoa cằm:

- Nếu đã quyết định phải rời đi, sao không làm thêm một vụ? Cướp sạch Linh Không Phường Thị kiếm một khoản, còn có thể tiếp tục cướp sạch Long Ngư Đảo... Tuy ba Trúc Cơ có lực chiến đấu lợi hại, nhưng ta cũng là Trúc Cơ trung kỳ, tiêu diệt từng bộ phận không phải là vấn đề lớn...

- Không cần, dù sao dùng sức mạnh đánh vào trận pháp cấp hai có nguy cơ... Lần này, chúng ta lợi dụng Ngôn gia sốt ruột cầu cứu mới để cho Diệp thúc dễ dàng tiến vào trung tâm trận pháp, lại đánh lén công kích giết chết Ngôn Vô Tuất... Đổi lại thành ba Trúc Cơ kia, cho dù có khoác da của Ngôn Vô Tuất đi nữa, bọn họ tất nhiên sẽ duy trì cảnh giác, không có cơ hội tốt như vậy...

Tư Đồ Thanh Thanh nghịch một lọn tóc, nói chuyện giống như nắm chắc tất cả:

- Hơn nữa... Kia Long Ngư Đảo Chủ kia là người cũ của Thanh Thanh, còn có ơn cứu mạng Thanh Thanh, lại tha cho hắn một lần đi...

- Hả? Long Ngư Đảo Chủ Phương Tịch? Hắn đã cứu ngươi à?

Diệp Tán Nhân kinh ngạc.

- Đều là chuyện một giáp trước rồi. Nếu trước kia chỉ là suy đoán, nhưng chờ đến khi người này đạt tới Trúc Cơ, Thanh Thanh đã biết nhất định là người này không thể nghi ngờ! Người này cực am hiểu che giấu, hình như có chí lớn... Ngươi nói có đúng không, Phương đạo hữu?

Tư Đồ Thanh Thanh nói xong lời cuối cùng, trong đôi mắt tuyệt đẹp lập lòe ánh sáng màu đen, không ngờ nhìn thấu sự che giấu của Phương Tịch.

Phương Tịch xoa mũi, bóng người lóe lên, từ trong màn đêm bước ra:

- Tư Đồ Thanh Thanh... Diệp Tán Nhân... Đã lâu không gặp!

- Là ngươi?

Diệp Tán Nhân nhìn chằm chằm vào Phương Tịch, cầm một linh khí hình cái đĩa bảo vệ toàn thân, giống như gặp phải kẻ địch lớn quát:

- Thanh Nhi cẩn thận, trước đây chính là người này liên thủ với Nguyễn Tinh Linh giết Tư Đồ Gia!

- Phương đạo hữu...

Tư Đồ Thanh Thanh nhìn Phương Tịch, thản nhiên cười:

- Không ngờ ngươi ngoài từng cứu ta, còn có quan hệ sâu xa với ta như vậy. Xét về bối phận, ta còn phải gọi Tư Đồ Gia một tiếng thúc tổ...

- Ồ? Ngươi tính báo thù cho hắn sao?

Phương Tịch giấu Tử Uẩn Trạc, dù sao lai lịch của vòng tay này có chút vấn đề, đối thủ không phải là gà yếu chắc chắn phải chết như Ngôn Vô Tuất.

Hắn trở tay lấy ra Thanh Hòa Kiếm, nhìn Tư Đồ Thanh Thanh và Diệp Tán Nhân.

Cho dù đối mặt với một vị Trúc Cơ trung kỳ cùng một vị ma tu Trúc Cơ sơ kỳ, hắn cũng không sợ.

Hắn chỉ đang suy ngẫm xem phải lấy ra bao nhiêu con át chủ bài mới có khả năng giết chết hai người này.

- Ha ha... Ngươi đoán sai rồi. Quan hệ giữa Thanh Thanh và vị thúc tổ này không tốt lắm...

Tư Đồ Thanh Thanh lã chã chực khóc nói:

- Ngay cả như vậy... Ngươi cũng muốn giao đấu cùng Thanh Thanh sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)