Hắn ở đây chờ Tống Thanh mấy năm tới hơn chục năm cũng không sao.
...
Phương Tịch không cần chờ đợi quá lâu.
Mấy ngày sau, một luồng ánh sáng bay ra khỏi Tằng gia, ; ao về phía Mộc Quốc phương hướng.
Khí tức của độn quang ban đầu thấp, ánh sáng ảm đạm... Nhưng chờ đến sau khi rời khỏi Tằng gia, tốc độ lập tức tăng vọt!
Ở trong độn quang, sắc mặt Tống Thanh vô cùng thâm trầm.
- Gia tộc... không ngờ đã chết... Thanh Mộc Tông không ngờ không muốn phát binh!
Hắn vẫn trốn ở Việt Quốc, ngoại trừ thu thập thế lực ngầm của Tống gia, còn muốn khuyên Thanh Mộc Tông đánh Việt Quốc, gây ra đại chiến tu tiên giới của hai nước để báo thù cho Tống gia!
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, Huyền Thiên Tông khống chế Việt Quốc càng thêm vững chắc, Thanh Mộc Tông hoàn toàn không định ra tay.
Đến mấy ngày trước, Mệnh bài của Hóa Hạc đạo nhân để lại trên tay hắn cũng hiện ra một vết nứt.
Điều này làm Tống Thanh cảm giác Việt Quốc vô cùng nguy hiểm. Hắn hoàn toàn từ bỏ kế hoạch báo thù, chuẩn bị trốn thật xa sang Mộc Quốc.
Trước đây, khi sắp xếp quân cờ ngầm Tằng gia này, chính là nhìn trúng nó nằm ở ranh giới giữa hai nước, cách Mộc Quốc không xa, thuận tiện chạy thoát thân.
Trong nháy mắt, Tống Thanh đã bay xa mấy chục dặm, chỉ cần xuyên qua một Phường thị nằm ở trong Vạn Thú Sơn Mạch, hắn lại có thể tiến vào Mộc Quốc!
- Quả nhiên... Thần thức mạnh mẽ, đấu pháp tương đối tiện lợi.
Phương Tịch bám theo sau lưng Tống Thanh, thần thức vẫn theo dõi người này mà người này không hề phát giác ra.
Bởi vậy có thể thấy được thần thức của người này tuyệt đối yếu hơn Trúc Cơ hậu kỳ!
Chỉ có điều, tuy thần thức và khí tức pháp lực đều là người kia, nhưng Tống Thanh lúc này lại có dáng vẻ trung niên, thậm chí tóc đã sớm bạc, vẻ mặt tiều tụy.
Phương Tịch cảm thấy điều này là rất bình thường, có tu sĩ không quan tâm tới vẻ bề ngoài, đồng thời gia tộc bị diệt môn, tâm thần bị đả kích, tiều tụy già yếu là chuyện rất bình thường.
- Sư tử vồ thỏ, cũng muốn dồn hết sức lực...
Tâm thần Phương Tịch đã quyết, bỗng nhiên tăng tốc, hoàn toàn từ bỏ che giấu hiện thân:
- Hừ!
Trong tiếng hừ lạnh vang lên, Nguyên Ma Thứ nhanh chóng phát động.
Một cái gai nhỏ màu tối lặng lẽ xẹt qua vòng bảo hộ linh lực của Tống Thanh, chui vào thức hải của hắn.
bí thuật thần thức vốn không để ý tới lá chắn bảo vệ linh lực và pháp khí phòng ngự bình thường, rất khó đối phó.
Nhưng trong phút chốc, Tống Thanh chỉ rên lên một tiếng, cũng không hề có dấu hiệu trúng chiêu. Ngược lại, hai mắt hắn sáng như điện, liếc nhìn xung quanh. Một vòng tay màu tím trên cổ tay trái của hắn phóng to, kích thước gần bằng một tòa nhà hoàn toàn bảo vệ hắn ở giữa.
Xoẹt!
Gần như trong chớp mắt tiếp theo, Thanh Hòa Kiếm giống như một tia sét màu xanh đâm mạnh vào phía trên Tử Uẩn Trạc, phát ra tiếng chấn động vang trời.
- Ơ? Ngươi không ngờ có thể chống đỡ được thần thức công kích... Thần thức của ngươi rõ ràng không mạnh bằng ta, bằng không sẽ không thể phát hiện ra ta muộn như vậy... Xem ra ngươi có pháp khí hoặc phù lục đặc biệt nào đó bảo vệ thần thức?
Phương Tịch hóa thành ánh sáng màu xanh từ giữa không trung hạ xuống, vẫy tay một cái.
Vèo vèo vèo!
Tám con khôi lỗi yêu thú cấp hai hiện thân, từng con đứng giữa không trung, từ bốn phương tám hướng bao vây xung quanh Tống Thanh.
... Để đối phó với kẻ địch lớn, Phương Tịch rút một ý niệm thần thức theo dõi Tàn Phiến Thế Giới kia vè, để tám khôi lỗi chủ chiến đều xuất hiện!
- Ngươi là... Phương Tịch?
Lúc này, Tống Thanh mới phát hiện kẻ tập kích, lại nhìn thấy tám khôi lỗi cấp hai, vẻ mặt trở nên thâm trầm:
- Bí thuật công kích thần thức... Khôi Lỗi Sư... Còn có thanh phi kiếm kia... Ngươi che giấu thật sâu! Hóa Hạc là do ngươi giết?
Hắn rất thông minh, bây giờ, ngoại trừ Tằng gia, cũng chỉ có duy nhất tu sĩ Trúc Cơ Hóa Hạc kia biết được hành tung của mình.
Chỉ là Tống Thanh không rõ, Hóa Hạc rõ ràng bị trồng cấm chế, làm sao còn dám tiết lộ bí mật về nơi ẩn thân của hắn?
Hắn càng không ngờ được, một kẻ chờ sắp tới đại nạn mới đột phá Trúc Cơ khiến hắn chướng mắt năm đó lại có thể che giấu sâu như vậy!
- Người chết cần gì phải biết quá nhiều!
Phương Tịch nhẹ nhàng phất tay.
- Ngao ngao!
Kim Mao Viên Hầu rít gào một tiếng, một nhúm lông trước ngực giống như phù văn lập lòe phá sáng. Nó cầm một khối nham thạch cực lớn đập về phía Tử Uẩn Trạc!
Lấy con khôi lỗi cấp hai này ra tay làm dấu hiệu, bảy con khôi lỗi khác cũng đồng thời phát động công kích!
Nếu là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ bình thường bị tám khôi lỗi cấp hai bao vây tấn công, sợ rằng không duy trì nổi nhất thời nửa khắc, xương thịt đã nát thành bùn!
- Hừ!
Tống Thanh hừ lạnh một tiếng, hai tay bấm pháp quyết.
Trong phút chốc, tự trên người hắn bạo phát ra pháp lực mạnh mẽ, không ngờ đột phá giới hạn của Trúc Cơ sơ kỳ, tiến vào Trúc Cơ trung kỳ!
“Quả nhiên, người này vẫn luôn che giấu tu vi!
Phương Tịch nhìn thấy tu vi thật sự của Tống Thanh, hắn vẫn không căng thẳng, trái lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
- Đi!
Tống Thanh rót pháp lực Trúc Cơ trung kỳ vào trong Tử Uẩn Trạc, khiến ánh sáng của dị bảo này lập tức bùng lên, cho dù đỡ đòn công kích của tám khôi lỗi cấp hai vẫn không hề tổn hại.
Hắn oán hận nhìn lướt qua Phương Tịch và chợt lật bàn tay, lại hiện ra một phù lục màu xám, trên đó vẽ một thanh kiếm nhỏ.
- Phù bảo?
Con ngươi của Phương Tịch hơi co lại.