Trong lúc Vi Nhất Tịch đang thất thần, một Truyền Âm Phù bay tới.
Bàn tay trắng mịn của nàng nhận lấy, nghe vài câu thì trên mặt lộ vẻ vui mừng:
- Đại thúc tới rồi...
Khi Vi Nhất Tịch khống chế pháp khí đi tới Phỉ Thúy Nhai, chỉ thấy Phương Tịch đang kiểm tra linh điền.
Hải Đại Quý trong dáng vẻ trung niên thậm chí dẫn theo lão thái đi theo sau lưng hắn.
Ở trong phòng ngủ của Hải Đại Quý còn có một nữ tu và mấy đứa bé, bọn họ đang nơm nớp lo sợ nhìn về phía Phương Tịch.
- Ngươi xử lý chỗ này không tệ. Sau này, ta lại giao Phỉ Thúy Nhai cho ngươi, địa tô năm năm... ngươi giao đến Long Ngư Đảo mỗi năm là được rồi.
Phương Tịch liếc nhìn phủ đệ của mình, trong lòng khá xúc động.
Mới mấy chục năm qua, hắn lại có cảm giác cảnh còn người mất.
Chờ đến sau mấy trăm tuổi thì sao?
- Đại thúc!
Lúc này, Vi Nhất Tịch cũng từ trên cao hạ xuống, trên gương mặt đầy vẻ vui mừng chạy tới.
- Ừ, đi thôi, đi với ta gặp Tinh Linh.
Phương Tịch dẫn theo Vi Nhất Tịch và Hải Đại Quý cùng đi đến bờ Kính Nguyệt Hồ.
Nguyễn Tinh Linh và Nguyễn Đan đều ở đây. Ngoài ra còn có một số người khác nữa.
Ví dụ như Vương Tiểu Hổ. Ừ, người này cũng về cùng. Hắn không có công lao cũng có khổ lao, kiếm một vị trí chủ một linh đảo trong Vạn Đảo Hồ cũng không thành vấn đề.
Phương Tịch không quen biết gia chủ trẻ tuổi Phong gia, ngược lại vẫn nhận ra được vị Mạc gia kia. Đó là Mạc Tiêu Diêu, con cháu của Mạc Thanh Ngọc ở Bảo Chu Phường Thị, hắn từng gặp mặt một lần vào năm đó.
Người này làm đảo chủ Hắc Sa Đảo thực sự khiến người ta vô cùng thổn thức.
- Các ngươi đều tới à? Rất tốt...
Nguyễn Tinh Linh gật đầu ra hiệu chào Phương Tịch, sau đó bất chợt nói:
- Ta sẽ chuyển một phần tộc nhân tới Phong Diệp Đảo... Từ nay về sau, Đào Hoa Đảo sẽ giao cho Vi Nhất Tịch quản lý.
- Đảo chủ, ta á?
Vi Nhất Tịch chỉ vào mình với vẻ khó tin.
Chẳng qua người ở đây lại gật đầu công nhận.
Dù sao, Vi Nhất Tịch tốt xấu gì cũng là Luyện Khí viên mãn, ở trong Vạn Đảo Hồ cũng chính là cùng cấp với Kim Nha Lão Quái trước đây, đủ để làm lão tổ một phương rồi.
Đồng thời, nàng có ba vị tu sĩ Trúc Cơ làm chỗ dựa vững chắc, bất luận làm đảo chủ của hòn đảo nào cũng có thể vô cùng yên ổn.
Chờ sau khi sắp xếp xong mọi việc, Nguyễn Tinh Linh thản nhiên cười, nói với Phương Tịch:
- Ngươi đi theo ta một lát!
- Được!
Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh sóng vai rời đi. Nguyễn Đan trừng mắt nhìn những người xung quanh. Tất cả tu sĩ đều cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám động đậy.
...
Bên Kính Nguyệt Hồ có một rừng hoa đào đều là Linh Đào Thụ cấp hai, chỉ là có nhiều cây bị thoái hóa, có cây đã trở thành gỗ thường.
Lúc này xuân về hoa nở, hoa đào nở rộ khiến người ta say lòng người.
Nguyễn Tinh Linh đứng ở dưới cây hoa đào, người còn đẹp hơn hoa, lại lặng lẽ thở dài:
- Phương huynh cảm thấy Tinh Linh là hạng người thích quyền thế sao?
Trong khoảng thời gian này, nàng trắng trợn thu xếp người vào chiếm lĩnh từng linh đảo, ép phạm vi thế lực của Ngôn gia.
Đến hôm nay, nàng càng gần như từ bỏ Đào Hoa Đảo, đưa phần lớn người của mình tới Phong Diệp Đảo, rõ ràng có ý định làm chủ Vạn Đảo Hồ.
- Tinh Linh, lòng ngươi hướng về đạo, là người hiếm thấy trong cuộc đời ta...
Phương Tịch cầm một bông hoa đào, trấn an.
- Ôi... Phương huynh lại an ủi Tinh Linh...
Không biết Nguyễn Tinh Linh nghĩ đến điều gì, nàng kinh ngạc nói:
- Trong ba nước này, lại có bao nhiêu tu sĩ Trúc Cơ có thể Kết Đan? Mạnh giống như lão tổ Tống gia, lúc còn trẻ cũng nổi danh ở ba nước, cuối cùng còn không phải rơi vào tình cảnh mất mạng, gia tộc bị tiêu diệt sao...
Bất luận là Phương Tịch hay Nguyễn Tinh Linh đều cho rằng lão tổ Tống gia sẽ đột phá bình cảnh Kết Đan, chỉ là không thể thành công mà thôi. Bằng không, tình hình trong Việt Quốc bây giờ đã thay đổi từ lâu.
Trên thực tế, ngoại trừ Du gia ở Di Lăng Cốc, trong ba nước, cho dù thế lực Kết Đan muốn bồi dưỡng được một tu sĩ Kim Đan mới cũng vô cùng gian nan.
Trừ khi có vận may nghịch thiên, nhận được một môn đồ linh căn Thiên phẩm.
Nếu không, cơ bản đều giống như Huyền Thiên Tông, suýt nữa bị chặt đứt truyền thừa...
Mà điều này cũng khiến vài tu sĩ Kết Đan chân chính tuyệt tự, lại chiếm một quốc gia tông môn, chờ đến khi thế lực khác xuất hiện tu sĩ Kết Đan mới hoặc tới xâm lấn nước mình, kết quả thường sẽ không quá tốt.
Có người nói Thanh Mộc Trường Sinh Công trong tay Phương Tịch đến từ một tông môn Kim Đan Thanh Mộc Tông ở Mộc Quốc lúc trước.
- Đại đạo Kim Đan, bình cảnh Kết Đan... Khó tới mức nào chứ?
Phương Tịch cũng xúc động than một câu.
- Có lẽ cả đời Tinh Linh có thể tu luyện tới Trúc Cơ hậu kỳ thậm chí viên mãn, nhưng đã không dám nghĩ tới Kết Đan nữa, chỉ có thể gửi gắm tình cảm ở trong cảnh vật Vạn Đảo Hồ này... Phương huynh, ngươi có bằng lòng ở cùng Tinh Linh không?
Nguyễn Tinh Linh hình như lần đầu tiên mở rộng cửa lòng.
- Xin lỗi...
Phương Tịch im lặng thật lâu mới nói:
- Thân này đã hứa cho tiên đồ, khó có thể hứa với khanh...
- Như vậy à...
Trong nụ cười Nguyễn Tinh Linh hình như còn kèm theo sự cay đắng:
- Tuy đã sớm biết kết quả, nhưng không hỏi chung quy khó có thể cam tâm...