Ngôn Vô Tuất giận dữ, lấy từ trong túi trữ vật ra một linh khí hình cái ô:
- Các ngươi phải biết Ngôn gia ta không phải dễ trêu chọc đâu. Đồng thời, trên Long Ngư Đảo có đại trận cấp hai bảo vệ, cho dù các ngươi người đông thế mạnh cũng chưa chắc...
Coong!
Tiếng đàn tỳ bà chợt vang lên.
Ngôn Vô Tuất chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, linh khí Hỗn Nguyên Tán trong tay đã bị Phương Tịch dùng một kiếm đánh bay.
Thanh Giác Ngư Long há miệng rộng, gần như có thể nuốt lão già này vào bụng.
- Ngôn gia thái thượng đừng có mà không thức thời... Chúng ta không đuổi Ngôn gia ngươi, vẫn cho các ngươi ở lại Linh Không Đảo.
Nguyễn Tinh Linh ôm tỳ bà bạch ngọc, thản nhiên nói:
- Về phần trận pháp cấp hai, ngươi nghĩ chúng ta từ tiên thành đến, sẽ không có Phá Cấm Phù cấp hai sao?
Trên thực tế bọn họ không có thật, nhưng Nguyễn Tinh Linh có thể chắc chắn người này sẽ không dám tiếp tục dây dưa.
Bởi vì thực lực chênh lệch quá xa!
Ngôn Vô Tuất lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra mình bất giác đã cách miệng thú chỉ thiếu nửa bước, trên trán hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh.
- Thái gia gia...
Trên mặt đất, Ngôn Hồng Tụ khống chế pháp khí muốn liều mạng với những người này, lại bị Ngôn Vô Tuất đã lấy lại tinh thần dùng pháp lực ép lại:
- Dừng tay...
Hắn ngẩng đầu nhìn ba người một cá, giọng nói không khỏi trở nên khô khốc:
- Ngôn gia ta... Bằng lòng dời đi... Vẫn mong mấy vị đạo hữu cho chút thời gian.
- Như vậy rất tốt, chỉ là ta không hy vọng lúc các ngươi dời là đã làm ra vài hành động phá hủy nào đó...
Phương Tịch thu Thanh Hòa Kiếm lại, lộ ra nụ cười ấm áp:
- Dù sao... Bản địa sau này chính là đạo tràng của ta...
...
- Hu hu. . Thật sự phải dọn đi sao...
- Thái gia gia... Ba người kia thật khinh người quá đáng!
Trong đại trạch Ngôn gia, rất nhiều tộc nhân Ngôn thị tập trung lại một chỗ, trong lòng đầy căm phẫn.
Ngôn Vô Tuất dường như đã bình tĩnh lại, vẻ mặt không hề bận tâm. Chò tới khi đám người phát tiết đủ, hắn mới thản nhiên nói:
- Ban đầu, ở đây vốn không phải là của Ngôn gia ta, mà là của ba nhà Thái Thúc... Mà trước khi Liên minh ba mươi sáu đảo đánh chiếm nơi đây, tòa nhà này đều là của Chung gia... Bây giờ bọn họ đều ở đâu?
- Bây giờ chỗ dựa vững chắc phía sau chúng ta bị hủy diệt, bị người ta tới cửa bắt nạt, chịu đòn cũng phải nhận!
- Linh Không Đảo kém thế nào đi nữa cũng là linh mạch cấp hai, lẽ nào chúng ta còn quay về Tiểu Hàn Sơn sao?
- Cuộc sống sau này, còn dài!
...
Sau khi được Ngôn Vô Tuất trấn an, cho dù bọn họ không cam lòng thế nào đi nữa, người của Ngôn gia chỉ có thể nhận. Bọn họ quay về thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà.
- Thái gia gia...
Ngôn Hồng Tụ đi tới bên cạnh Ngôn Vô Tuất, viền mắt đỏ hoe.
- Cháu ngoan...
Lúc này, Ngôn Vô Tuất mới không che giấu nữa, hai hàng nước mắt chảy xuống:
- Ngươi phải nhớ kỹ cho lão phu, nhớ cho thật kỹ hôm nay Ngôn gia ta bị người bắt nạt thế nào... Chỉ cần còn một ngày thực lực của ngươi không bằng đối phương thì phải nhịn xuống cho ta, có chết cũng phải nhẫn nại... Chờ đến sau này thực lực đủ, nhất định phải rửa sạch nỗi nhục trước đó!
- Thái gia gia, ta nhớ kỹ rồi.
Hai mắt Ngôn Hồng Tụ cũng đẫm lệ, nghẹn ngào đáp ứng...
...
Sau nửa tháng, Phương Tịch đứng trên Thanh Giác Ngư Long, thản nhiên tuần tra khắp cả Long Ngư Đảo.
Trong Linh Dược Cốc.
“Thái thượng Ngôn gia kia vẫn tính là tuân thủ lời hứa, không phá hủy linh điền...
Đương nhiên, mạ non linh mễ cùng với linh dược trồng trước đó đã bị gói mang đi hết. Đây là chuyện đương nhiên.
- Long Ngư Đảo này là linh mạch cấp hai, trên thực tế lại chia ra làm ba chỗ... Chủ mạch ở đại trạch Ngôn gia có linh khí cấp hai thượng phẩm... Ngoài ra, một chỗ ở Linh Dược Cốc, có thể khai khẩn linh điền cấp hai. Còn có một chỗ ở bãi nuôi cá có thể nuôi dưỡng linh ngư... Đúng là không tệ. Trước đó, thái thượng Ngôn gia sắp đặt cũng khá hợp lý, là người có bản lĩnh đấy.
- Đáng tiếc... người anh hùng kia là quân giặc của ta... Nếu lúc này lập tức ra tay giết lão tổ Ngôn gia thì khó tránh khỏi không nể mặt Huyền Thiên Tông, sau này mình tìm cơ hội ra tay là được rồi.
Tuy Ngôn gia bỏ chạy, nhưng rất nhiều người phàm trên đảo căn bản không có cách nào chạy được, còn có những đi tu tiên giả khác họ không muốn đi cùng Ngôn gia.
Trên lý thuyết, những người đó bây giờ đều thuộc về tài sản của đảo chủ Phương Tịch này.
- Vừa lúc... mình có thể chiêu mộ một số linh nông và người đánh cá...
Phương Tịch đi tới đại trạch Ngôn gia và cảm nhận linh khí cấp hai thượng phẩm, không khỏi âm thầm gật đầu.
Nơi này không hổ danh là căn cơ của gia tộc Trúc Cơ, lấy nội tình của một gia tộc cung cấp bồi dưỡng một người, chắc hẳn sau này mình có thể sinh hoạt thoải mái dễ chịu.
Hắn đi tới phòng bế quan của thái thượng Ngôn gia, dọc theo địa mạch đi xuống phía dưới.
Không lâu, hắn đi tới một hang động dưới lòng đất. Linh khí ở đây vô cùng tinh thuần, thậm chí mơ hồ vượt qua cấp hai thượng phẩm.
Ở dưới đáy hang động lại có một hồ nước, hồ này không rộng quá nửa mẫu, thỉnh thoảng có bong bóng nổi lên, hình như nước hồ có nhiệt độ rất cao.
Đồng thời, mỗi khi bong bóng nổ tung lại giống như có một luồng khí tức màu đen cực kỳ mỏng manh hiện lên ở trên đỉnh hồ nước.
- Địa Sát Hồ... Cách năm mươi năm có thể lấy ra một Hắc Phong Sát Khí, chính là linh vật Trúc Cơ.
- Sát khí trong hồ này đã sớm được lấy ra, lần tiếp theo còn phải chờ bốn năm mươi năm... Chính là truyền thừa và nội tình của trung tâm thế gia Trúc Cơ.
- Đáng tiếc, nó không có ý nghĩa nhiều đối với ta, tối đa là cầm đi bán lấy chút linh thạch...