Quận Dư ở Việt Quốc, Vạn Đảo Hồ vẫn quanh năm sương mù dày đặc như mọi khi.
Bãi nuôi cá ở Long Ngư Đảo.
Một nữ tu sĩ trạc đôi tám, dáng người xinh đẹp khỏe khoắn, làn da hơi ngăm đen đang chèo thuyền, khống chế một pháp khí lưới đánh cá vớt Thanh Ngọc Lý Ngư.
- Từ khi thái gia gia dẫn chúng ta chuyển đến Long Ngư Đảo này, tất cả đều khác... Ở đây sản xuất linh ngư, còn có linh điền cấp hai, chúng ta đều có thể ăn linh mễ mỗi bữa... còn tốt hơn linh mạch cấp một trên Tiểu Hàn Sơn nhiều...
Nữ tử bắt cá nhìn thu hoạch, trên mặt đầy vẻ vui sướng.
Nàng tên là Ngôn Hồng Tụ, chính là tằng tôn nữ của thái thượng trưởng lão Ngôn gia, tư chất linh căn hệ thủy trung phẩm, bây giờ tu vi là Luyện Khí tầng năm.
- Đáng tiếc... Gần đây tâm tình thái gia gia không tốt...
Ngôn Hồng Tụ tất nhiên hiểu, đây là do chỗ dựa vững chắc nhà mình... Tống thị Việt Quốc đột nhiên đổ.
Khi vừa nhận được tin tức, tất cả Ngôn gia đều mờ mịt luống cuống. May là thái gia gia chủ trì đại cục, thần phục Huyền Thiên Tông, mới không gặp phải cảnh ngộ bị giết sạch.
Chỉ là về sau, thái gia gia cũng đưa Tiểu Thập Thất và Tiểu Thập Cửu có tư chất tốt nhất đến Huyền Thiên Tông làm con tin. Điều này khiến cho Ngôn Hồng Tụ vô cùng tiếc nuối.
- Gần đây... Hình như lại có thế lực lớn sắp chuyển qua... Ôi...
Ngôn Hồng Tụ thở dài một tiếng. Tu vi của nàng thấp, kiến thức thiển cận nên không giúp gì được cho gia tộc, chỉ có thể nỗ lực nuôi dưỡng linh ngư cho gia tộc.
Pháp môn nuôi dưỡng Thanh Ngọc Lý Ngư này còn được truyền từ Chung gia ra, vô cùng tinh diệu, ngay cả thái gia gia thấy cũng khen không dứt miệng.
Dù sao, đây chính là sản nghiệp trụ cột của một trong bảy thế gia lớn Việt Quốc trước đây.
Bây giờ phần lớn tu sĩ trong Ngôn gia đều chuyển sang làm Ngự Thú Sư, nỗ lực học tập nội dung trong truyền thừa.
Đáng tiếc, phần nội dung mấu chốt nhất là làm sao nuôi dưỡng Tiểu Thanh Long lại bị thiếu.
Trong lúc Ngôn Hồng Tụ đang mơ màng, nàng chợt thấy phía xa trên mặt hồ có từng luồng ánh sáng đang chạy như bay tới.
Tốc độ kia thật khủng khiếp, khiến nàng sợ đến mức rơi cả lưới đánh cá trong tay:
- Trúc... Trúc Cơ...
- Gào gào!
Chỉ thấy ánh sáng màu xanh lóe lên, một bóng dáng màu xanh khủng khiếp cưỡi mây đến, chiếm giữ ở trên Long Ngư Đảo.
Bóng dáng màu xanh này dài đến ba trượng, trên đỉnh đầu mọc sừng, bụng có vây cá, giống như một giao long màu xanh, tản ra uy thế đáng sợ của yêu thú cấp hai.
Một bóng người mặc trang phục màu xanh đứng ở trên đỉnh đầu của giao long. Đó chính là một vị thiếu niên tiêu sái giống như ngọc thụ lâm phong.
Lúc này, hắn đang bất mãn đạp một cái lên đầu của giao long:
- Đại Thanh, an phận một chút... Không cần dọa người lung tung, làm hỏng hoa cỏ thì sao?
Những cái đó đều là tài sản của Phương Tịch trong tương lai đấy!
Đại Thanh kêu lên một tiếng, có vẻ vô cùng oan ức.
Nó vẫn bị giấu ở trong hồ nước, hiếm khi được duỗi người. Bây giờ bọn họ trở về Vạn Đảo Hồ, cảnh sắc quê hương quen thuộc này khiến cả thân cá của nó cũng trở nên hưng phấn.
Còn có hai độn quang từ phía sau Phương Tịch bay tới, trong đó hiện ra hai lão tổ Trúc Cơ!
- Nhiều... Nhiều đại tu sĩ Trúc Cơ như vậy sao?
Ngôn Hồng Tụ trợn trừng mắt, khó có thể tin nổi, nàng thậm chí còn quên cả phát tín hiệu báo động cho bản tộc.
Trong phút chốc, một luồng ánh sáng từ trong nhà bay tới, trong đó hiện ra một lão tu trên người mặc pháp bào màu vàng, gương mặt hiền lành.
Hắn nhìn thấy ba người một yêu thú đối diện, cũng trợn trừng mắt:
- Ba vị Trúc Cơ, một con linh thú cấp hai... chẳng lẽ ba vị tới từ Bạch Trạch Tiên Thành? Tại hạ là Ngôn Vô Tuất, ra mắt các vị!
Ngôn Vô Tuất hành lễ với từng người, trong lòng lại đầy cay đắng.
Dù sao, Huyền Thiên Tông đã sớm truyền tin, nói có Trúc Cơ trên đảo Vạn Đảo Hồ sắp trở về, yêu cầu Ngôn gia hắn tiếp đón.
Tình thế mạnh hơn người, Ngôn gia cũng chuẩn bị cúi đầu.
Nhưng hắn không ngờ bọn họ lại có lực chiến đấu là bốn đại Trúc Cơ!
Phương Tịch nhìn Nguyễn Tinh Linh, khống chế Thanh Giác Ngư Long lùi lại một bước.
Trong lòng Nguyễn Tinh Linh bất đắc dĩ, nhưng vẫn cao giọng nói:
- Nguyễn Tinh Linh ra mắt đạo hữu. Đây là bằng hữu tốt của ta Phương Tịch, đồ nhi Nguyễn Đan!
- Hóa ra là Đào Linh Tiên Tử...
Ngôn Vô Tuất vội vàng nói:
- Trước đây, danh tiếng của tiên tử vang vọng Vạn Đảo Hồ, sau đó trợ giúp Bạch Trạch Tiên Thành chống đỡ thú triều, lão già bội phục... Ra mắt Phương đạo hữu, Nguyễn Đan đạo hữu...
- Thật sự không dám giấu, lần này ta đến đây là để trở về quê hương.
Nguyễn Tinh Linh mỉm cười, nói tiếp.
- Tất nhiên, Vạn Đảo Hồ này vĩnh viễn là nhà của Đào Linh Tiên Tử, Ngôn gia ta cũng sẽ toàn lực ủng hộ. Đào Hoa Đảo không đủ để gánh vác cho tiên tử tu hành, có thể đi tới Phong Diệp Đảo...
Ngôn Vô Tuất cắn răng:
- Còn có Phương đạo hữu và Nguyễn đạo hữu, cũng có Linh Không Đảo và Kim Quy Đảo có thể tu hành...
Hắn chuẩn bị nhường ra tất cả lợi ích trừ Long Ngư Đảo, có thể nói là quyết định rất nhanh, không thể do dự, rất có quyết đoán.
Trên thực tế, chỉ cần bảo vệ được linh mạch cấp hai thượng phẩm cùng với một Địa Sát Hồ trên Long Ngư Đảo, cơ bản có thể bảo đảm mỗi đời Ngôn gia đều có tu sĩ Trúc Cơ, cũng không tính là quá thiệt.
- Thái gia gia...
Ngôn Hồng Tụ nhìn thái gia gia nhà mình khúm núm trước mặt người ngoài thì âm thầm cắn răng, nhưng lại chẳng nói được gì.
Đối với tu sĩ Luyện Khí ở địa phương nhỏ, tu sĩ Trúc Cơ chính là trời!
- Ngôn đạo hữu đúng là thức thời, nhưng Phương mỗ lại thích Long Ngư Đảo này.
Lúc này, Phương Tịch đột nhiên thở dài.
Thấy thế, Thanh Giác Ngư Long lập tức phát ra tất cả khí tức, mảnh vảy mấp máy, giương nanh múa vuốt tiến hành đe dọa.
Trên thực tế, Ngôn Vô Tuất chỉ là một Trúc Cơ sơ kỳ, gặp phải một vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ khác cộng thêm linh thú cấp hai bao vây tấn công, thật sự không có bao nhiêu phần thắng.