Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 359: Thanh giác ngư long (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Mấy tháng trôi qua, Phương Tịch xuất quan.

Hắn không ngờ nhận được hai tin tức một tốt một xấu.

Nguyễn Đan Trúc Cơ thành công, đã là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.

Nhưng Vi Nhất Tịch có Trúc Cơ Đan giúp đỡ vẫn Trúc Cơ thất bại.

Đương nhiên, Vi Nhất Tịch lấy lý do với bên ngoài là nàng được Phương Tịch giúp đỡ, thu mua một món linh vật Trúc Cơ.

“Ôi... Chung quy là đóa hoa trong nhà ấm, không trải qua đau khổ...

Phương Tịch cầm chén rượu, thoáng xúc động.

Nguyễn Đan có tư chất tốt hơn, tay cụt mọc lại, tâm tính được rèn luyện còn Trúc Cơ thất bại qua một lần...

Những thứ này đều là tài phú quý giá trong đời người. Lần này, nàng lại được Trúc Cơ Đan, hắn không thấy bất ngờ khi nàng có thể thuận lợi Trúc Cơ.

Về các phương diện điều kiện, Vi Nhất Tịch vẫn kém rất nhiều, Phương Tịch sớm đoán được kết quả này.

- Phương huynh không cần nản chí... Ta thấy Nhất Tịch chỉ không may thôi. Lần này, nàng có kinh nghiệm, sau này lại mua cho nàng một viên Trúc Cơ Đan, có lẽ có thể thành công...

Đối diện, Nguyễn Tinh Linh cầm bầu rượu bạch ngọc trong tay, rót một chén Đào Hoa Nhưỡng cho Phương Tịch và dịu dàng trấn an.

- Ôi... Ngọc không mài không sáng. Ngày sau, ta chắc chắn sẽ không ra tay giúp nàng nữa...

Phương Tịch thở dài.

Tuy trên tay hắn còn có một viên Trúc Cơ Đan chất lượng kém, nhưng hắn không tính lãng phí ở trên người Vi Nhất Tịch nữa.

Duyên sinh duyên tận, duyên tới duyên đi...

Một Trúc Cơ Đan chính phẩm đủ để tiêu hao hết tình cảm giữa hắn và Vi Nhất Tịch, thậm chí là phu thê Vi Nhất Tâm.

Nguyễn Tinh Linh không hiểu sao lại cảm thấy đáng tiếc cho Vi Nhất Tịch.

Thiếu vị Trúc Cơ thúc thúc này giúp đỡ, sau này hy vọng có thể thành Trúc Cơ của đối phương lại càng mong manh hơn.

“Chẳng qua, bên trong thú triều lần này chưa chắc không có cơ hội.

Nguyễn Tinh Linh cười nói:

- Phương huynh... thời gian gần nhất Đan Khí Các của chúng ta, kinh doanh rất tốt, đã tăng lên một nghìn viên linh thạch...

Làm ăn buôn bán bao giờ cũng có lúc lời lúc lỗ. Trước đây, Đan Khí Các vừa khai trương, để mở ra cục diện và truyền bá danh tiếng, đã chịu lỗ vốn, năm thứ nhất chỉ thu vào có mấy chục linh thạch.

Sau đó hàng năm dần dần tăng lên đến bốn năm trăm viên linh thạch.

Bọn họ thu được lợi ích như vậy đã thật ra không tệ rồi. Nếu tích góp hai mươi năm, vẫn có thể mua đấu giá được một viên Trúc Cơ Đan!

Thực lực của Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh thật ra chưa chắc đã không thể mở cửa hàng ở nội thành, nhưng cạnh tranh càng khốc liệt hơn, giá đất càng đắt hơn... Lợi nhuận sẽ chỉ thấp hơn, thậm chí có khả năng lỗ vốn.

Cho dù Vạn Hải Lâu của Tống gia cũng mở ở ngoại thành.

Sau khi cân nhắc, Nguyễn Tinh Linh cuối cùng lựa chọn vị trí Tiểu Phù Đường ban đầu.

Sự thật chứng minh sự lựa chọn của nàng là rất chính xác. Ở dưới tình huống Phương Tịch không quá để tâm, hàng năm vẫn có lợi nhuận.

Đến lúc này, bọn họ còn mượn cơ hội thú triều để hung hăng kiếm lời một khoản lớn.

- Đây là linh thạch mượn lần trước, cuối cùng ta đã có thể trả hết rồi.

Nguyễn Tinh Linh cười híp mắt và đẩy tới một túi trữ vật, bên trong là linh thạch Phương Tịch cho mượn lần trước.

Trước đây, Nguyễn Đan lần đầu tiên Trúc Cơ thất bại đã sử dụng linh vật Trúc Cơ do Nguyễn Tinh Linh mua ở trên hội đấu giá lớn, vì thế còn mượn Phương Tịch một khoản linh thạch.

- Ừ... Tinh Linh cần gì phải khách khí với ta như vậy.

Phương Tịch cất túi trữ vật, cũng không nhìn kỹ.

...

Nguyễn Đan đã thành công Trúc Cơ, trước mắt còn đang bế quan củng cố tu vi, hắn cũng lại đi xem Vi Nhất Tịch.

Trong phòng khách của động phủ, sắc mặt Vi Nhất Tịch tái nhợt, hình dáng tiều tụy, có vẻ như đã mất khí huyết quá nhiều:

- Đại thúc... Xin lỗi...

- Không sao, trước mắt ngươi dưỡng thương cho tốt là được.

Phương Tịch dịu dàng trấn an.

- Ta nhất định sẽ trả lại năm nghìn viên linh thạch kia.

Vẻ mặt Vi Nhất Tịch kiên định.

- Thật ra cũng không cần vội. Lần này, Nhất Tịch ngươi Trúc Cơ không thành, lại qua đại nạn sáu mươi, ngươi có nghĩ tới sau này chưa?

Phương Tịch dịu dàng hỏi:

- Dựa vào Ngự Thú Thuật và Thú Y của ngươi, bất luận đi đâu cũng có thể có chỗ đứng... Đồng thời, ngươi cũng nên cân nhắc tới chuyện cưới gả, ngươi đã thích người nào chưa?

Ừ, đối với tu tiên giả, sáu mươi tuổi hoàn toàn không già, vẫn có thể sinh con đẻ cái.

Thậm chí rất nhiều tu sĩ chí ở đại đạo, trước sáu mươi tuổi căn bản không cân nhắc tới chuyện gả cưới, rất nhiều người sau sáu mươi tuổi, đại đạo vô vọng, mới bắt đầu cân nhắc tới chuyện thành lập gia tộc.

Nếu sau khi Vi Nhất Tịch lập gia đình sinh con, thành lập gia tộc, Phương Tịch sẽ không cần lo lắng không đòi lại được khoản nợ này nữa.

Dù sao mẫu nợ con trả, con nợ cháu trả, có cầu con cháu đời đời vô cùng tận...

Hắn tuyệt đối có lòng tin có thể chậm rãi thu hồi lại qua từng đời, cũng sống đến lúc đó!

- Không...

Vi Nhất Tịch cúi đầu, tai đỏ lên.

...

- Ôi...

Sau khi ra khỏi gian phòng của Vi Nhất Tịch, Phương Tịch thở dài.

Lúc này, Nguyễn Tinh Linh trong Đào Hoa Các đã quay về Bích Ba Động. Kim Linh và Vi Nhất Tịch đều ở bên trong phòng mình.

Hắn suy nghĩ và phất tay đánh ra vài cờ trận.

Một màn sương mù mông lung hiện lên, che khuất trong đình viện, đặc biệt là chỗ hồ nước. Từng màn sương mù dày đặc bao phủ, ở giữa có phù văn qua lại.

- Đại Thanh...

Phương Tịch huýt sáo một tiếng, một con cá xanh lớn giống như con lươn lập tức nhảy lên bờ.

- Lúc trước ta đã từng nói, bao nhiêu năm chưa tiến giai sẽ hầm ngươi?

Hắn nhìn Đại Thanh Ngư, trên mặt lộ vẻ suy ngẫm.

Đại Thanh Ngư khiếp sợ đến mức mắt cá trợn trừng, muốn biện bạch còn chưa tới thời gian.

“Ôi... Quả nhiên không dọa không có cách nào tiến giai. Nhưng xem yêu khí của nó đã đến cấp một đỉnh phong, chỉ còn thiếu chút nữa là đột phá.

“Bây giờ thú triều xuống, ta cần phải nâng cao các phương diện thực lực.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)