Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 340: Đan khí các (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Đan Khí Các chuẩn bị khai trương, Vi Nhất Tịch và Vương Tiểu Hổ đều rất tích cực.

Dựa theo cách nói của Vi Nhất Tịch là cuối cùng không ăn không cơm của đại thúc nữa.

Tuy Vương Tiểu Hổ không nói một lời, nhưng làm việc rất ra sức.

Rõ ràng, dù sao Vi Nhất Tịch vẫn là chất nữ của Phương Tịch, hắn là người ngoài càng xấu hổ hơn, chỉ có thể liều mạng làm việc.

Về phần Nguyễn Đan và Kim Linh lại bớt bốc đồng hơn.

Chẳng qua Phương Tịch không trách móc gì.

Giới tu tiên, chỉ cần có tu vi là được, cũng không quy định khách hàng là thượng đế.

Hằng ngày, chỉ cần Nguyễn Đan tới trong cửa hàng trấn giữ, tu vi Luyện Khí hậu kỳ có thể dọa tán tu bình thường là đủ rồi.

Trong rất nhiều thế lực tu tiên, động thái của người có tu vi cao thâm nhất sẽ trực tiếp quyết định kế hoạch phát triển của gia tộc trong tương lai.

Ví dụ như Đông Môn Anh trong Đông Môn gia lúc trước.

Trên thực tế, rất nhiều người trong gia tộc nhỏ này đều không đồng ý cho thuê Tiểu Phù Đường, dù sao đây chính là con gà mái có thể đẻ trứng vàng.

Thế nhưng Đông Môn Anh quyết tâm không chịu, muốn bế quan khổ luyện đột phá, ai cũng không có cách nào ngăn cản được...

Ai bảo Đông Môn Anh không chỉ có là tộc trưởng, tư chất và tu vi lại cao nhất?

- Trong Đan Khí Các còn cần chúng ta chế luyện một số đan dược và pháp khí...

Nguyễn Tinh Linh nhìn từng hàng giá gỗ mới tinh, tính toán và nói:

- Đan dược và pháp khí hạ phẩm, trung phẩm không kiếm được lời nhiều, còn phải tốn nhiều sức lực, có thể bỏ qua... Chúng ta chuyên tập trung vào pháp khí và đan dược thượng phẩm, thỉnh thoảng đưa ra tinh phẩm... Đồng thời tiếp nhận đặt trước cấp hai hạ phẩm.

- Không sai, không sai, ngươi chủ trì việc này, cuối năm cho ta xem sổ sách là được.

Phương Tịch uống linh tửu, có vẻ muốn nhường quên không lo:

- Ngoài ra... Ta không định bán số pháp khí có trận văn đặc biệt ngươi đề nghị lần trước... Chung quy phải giấu một phần bản lĩnh.

Nguyễn Tinh Linh cạn lời trước sự cẩn thận của Phương Tịch.

...

Đối với tu sĩ, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.

Nếu như một lòng bế quan, mấy năm có thể trôi qua trong nháy mắt.

Xuân đi thu tới, thu đi đông tới.

Trong nháy mắt, một năm đã lặng lẽ trôi qua.

Ở Đào Hoa Các, Phương Tịch hoàn thành việc tu luyện hằng ngày, đi ra khỏi phòng bế quan.

Ở trong đình viện có các loại khôi lỗi nhỏ như ngựa gỗ, hổ máy hắn chế tạo, nhìn khá thô sơ xấu xí, nhưng khí tức đều khoảng cấp một.

- Thuật khôi lỗi có kiến thức uyên thâm, ta vẫn khá am hiểu cách chế tạo khôi lỗi gỗ hơn...

So với thuật khôi lỗi vô cùng phức tạp, Phương Tịch quả nhiên thích đơn giản hơn. Bất luận là tu sĩ hoặc yêu thú, chỉ cần một hạt giống là có thể khống chế được.

Đương nhiên, tuy chế tạo khôi lỗi như vậy đẹp lại rẻ, nhưng số lượng kinh người, chỉ có thể thông qua Yêu Ma Thụ gián tiếp thao túng, thực sự không linh hoạt.

Dựa theo Phương Tịch thực nghiệm, trong tám con yêu thú khôi lỗi, hắn thao túng hai con khôi lỗi chủ chiến có thể đánh bại bốn năm khôi lỗi gỗ còn lại!

- Nếu không... bỏ qua phần chế tạo khôi lỗi khó nhất, chỉ cần học sửa chữa, cùng với bí quyết khống chế khôi lỗi cuối cùng là được rồi...

Phương Tịch vừa nghĩ ngợi vừa đi tới Đan Khí Các.

Cửa hàng nhỏ này khai trương khiêm tốn, mấy tháng đầu kinh doanh rất kém, đến thời gian gần đây mới được cải thiện.

Thông qua tu sĩ Luyện Khí truyền miệng, Đan Khí Các này thỉnh thoảng có thể xuất hiện tinh phẩm nhỏ, bọn họ coi như dần dần có danh tiếng.

Phương Tịch đi vào cửa hàng, chỉ thấy Nguyễn Đan giống như một ngọn núi băng, đứng ở phía sau quầy.

Vi Nhất Tịch đang sắp xếp lại giá đan dược, Vương Tiểu Hổ lại vận chuyển pháp khí.

- Đại thúc...

Vi Nhất Tịch nhìn thấy Phương Tịch đến thì ánh mắt lập tức sáng lên, Vương Tiểu Hổ và Nguyễn Đan cũng vội vàng hành lễ.

- Ừ, các ngươi cứ làm đi, ta đến xem thôi...

Phương Tịch tiện tay cầm sổ sách qua và tính toán, trong lòng rất bất đắc dĩ.

“Sau khi trừ các khoản chi phí như vật liệu, nhân lực, doanh thu một năm của Đan Khí Các này lại chỉ lời được hơn một trăm viên linh thạch?

“Mặc dù cửa hàng mới khai trương, vài lần giảm giá để thúc đẩy kinh doanh, chiếm thị trường, bởi vậy nhượng lại lợi ích, nhưng cũng quá... thảm rồi!

“Lại từ một trăm linh thạch tiền thuê hàng năm, gần như là làm không công...

“Cũng may bắt đầu từ sang năm, lợi nhuận chắc hẳn có thể tăng trở lại, cuối cùng ổn định từ mấy trăm viên linh thạch trở lên...

Nguyễn Đan và Vương Tiểu Hổ nhìn sắc mặt Phương Tịch không tốt lắm, không khỏi lo sợ bất an.

Vẫn là Vi Nhất Tịch thông minh cơ trí, nắm lấy cánh tay Phương Tịch kể rất nhiều chuyện lý thú.

- Từ sau khi mở cửa hàng, đúng là quen biết không ít bằng hữu.

- Còn có mấy tu sĩ ban đầu muốn kết giao, sau đó khoe mình thu hoạch khá phong phú khi săn bắt thám hiểm ở nơi hoang dã.

- Tịch Tịch còn nhớ kỹ lời đại thúc chỉ điểm, từ trước đến nay đều không ra khỏi Bạch Trạch Tiên Thành một bước!

Vi Nhất Tịch vẫn có ấn tượng sâu sắc với câu chuyện “lừa chó ra ngoài giết của Phương Tịch.

Cũng bởi vậy, chỉ có ở trước mặt Phương Tịch, nàng mới có thể lộ vẻ ngây thơ chân chất, nhưng luôn cảnh giác đối với những tu sĩ khác.

- Ấy, không ngờ hôm nay Phương điếm chủ cũng có mặt ở đây. Đúng là hiếm thấy, hiếm thấy...

Một lão đạo đi vào trong Đan Khí Các. Hắn mặc áo choàng trắng như tuyết, để râu ba chỏm, sắc mặt hồng hào, có vài phần tiên phong đạo cốt.

- Hóa ra là Hóa Hạc đạo hữu!

Phương Tịch chắp tay. Đây là một tu sĩ Trúc Cơ quen biết.

- Vừa khéo Phương điếm chủ ở đây, lão phu muốn đặt chế luyện một số đan dược cấp hai...

Hóa Hạc đạo nhân cười ha hả bàn chuyện kinh doanh, hai bên ký kết khế ước và trả tiền đặt cọc...

Sau khi làm xong tất cả những điều này, Hóa Hạc Lão Đạo mới nói:

- Phương đạo hữu... Lão đạo phát hiện ra một động phủ của tiền bối ở bên ngoài, cấm chế hơi lợi hại, khó có thể một mình xông qua được o... Không biết ngươi có hứng thú không?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)