Hắn đi lên hỏi thăm.
- Phương đạo hữu.
Trần Bình đáp lễ, trên mặt hiện ra vẻ thỏa mãn, lại mang theo cảm kích nói:
- Hồng Phong tiên tử kia quả nhiên hiểu ý rất... Còn cần cảm tạ lần trước đạo hữu cho biết.
- Nơi nào nơi nào.
Phương Tịch khách khí vài câu, mọi người thảo luận tâm đắc một phen, nhất thời cảm giác quan hệ lại rút ngắn rất nhiều.
- Ta đã sớm muốn kết giao nhiều đạo hữu, chỉ là bản thân có chút nhút nhát...
Phương Tịch cuối cùng cũng nói ra buồn phiền của mình.
Nghe vậy, Trần Bình lập tức cười to:
- Ta ở trong phường thị quen biết vài đạo hữu, đến thời điểm giới thiệu cho ngươi nhận thức...
Nhìn bóng lưng người này trở về nhà, Phương Tịch gật gù, lại lắc đầu.
Trên thực tế, nếu Trần Bình có thể chuyển si mê từ Lục Chi đạo hữu lên người Hồng Phong tiên tử, cái kia ngược lại là một chuyện tốt...
Dù sao cũng coi như một người muốn đánh, một người muốn bị đánh không phải sao? Chỉ là hơi phí linh thạch.
...
Xuân qua hạ đến.
Khi tiếng sấm của mưa đầu mùa hạ nổ vang, Phương Tịch mặc áo tơi, đi tới trong rừng trúc.
- Mưa thuận gió hoà, vạn vật sinh sôi, tật!
Trong rừng trúc, Phương Tịch biểu hiện nghiêm túc, tay bấm pháp quyết.
Nương theo pháp lực trong cơ thể nhanh chóng tiêu tan, một đạo ấn quyết hiện lên, từ từ rõ ràng, sau đó bay lên giữa không trung.
Từng đoàn hơi nước xuất hiện, bao phủ mảnh đất hắn thuê, sau đó hạ xuống mưa bụi.
Từng tia từng sợi, như mộng như sương.
Xuân Phong Hóa Vũ Thuật!
Thuật này không chỉ có thể triệu hồi nước mưa, còn ở trong nước mưa pha tạp vào linh lực yếu ớt, có thể xúc tiến Linh Trúc trưởng thành!
Sàn sạt!
Giọt mưa ẩn chứa linh khí rơi ở trên đại địa, nhanh chóng thẩm thấu vào trong thổ nhưỡng, bị rễ Linh Trúc hút đi.
Dưới nền đất, có sinh cơ ngoan cường đột phá bùn đất lao ra, cây măng non lộ ra đỉnh nhọn.
- Xuân đến hạ chí, vạn vật sinh sôi, tuyệt diệu khó tả...
Phương Tịch mở hai tay, thậm chí ngẩng đầu lên, mặc cho nước mưa linh khí nện ở trên áo tơi, tung xuống trên mặt mình, mang theo vẻ thỏa mãn.
Lúc này, đã đến ngày trồng Linh Trúc Mễ.
Làm linh nông, mỗi cách một đoạn thời gian, nhất định phải đến đây triển khai Xuân Phong Hóa Vũ Thuật, cung cấp chất dinh dưỡng cho măng trúc.
Cái này cùng sang năm thu hoạch là chung một nhịp thở, bất kỳ linh nông nào cũng không dám chậm trễ.
Bao quát Trần Bình!
Tuy rất không muốn, nhưng căn cứ đối phương nói, gần đây đã giảm bớt số lần gặp mặt Hồng Phong tiên tử.
Hết cách rồi, trình độ vẽ bùa của hắn còn không đủ sức cầm cự tu luyện, trước mắt vẫn phải dựa vào trồng trọt linh điền nuôi gia đình.
- Luyện Khí tầng ba, vẫn quá thấp.
Triển khai xong pháp thuật một lần, cảm thụ pháp lực trong cơ thể tiêu hao quá nửa, vẻ mặt Phương Tịch hết sức khó coi.
Xuân Phong Hóa Vũ Thuật tiêu hao nhiều là một mặt.
Nhưng ở phương diện khác, chính là do tu vi của hắn quá thấp, đẳng cấp công pháp cũng thấp.
Cái này liền tạo thành tình huống căn bản không triển khai nổi mấy lần pháp thuật.
- Đáng tiếc... sự tình đổi công pháp là mơ mộng hảo huyền, bây giờ trên người ta ngay cả một viên linh thạch cũng không thu thập đủ...
Trở lại nhà gỗ, Phương Tịch không khỏi cười khổ.
Hắn đi vào hầm ngầm, ở trong góc đã chất mấy vò rượu.
Đây chính là nguyên nhân gần đây hắn tiêu hao nhiều linh thạch.
Lần trước sau khi đi dạo Đan Đỉnh Các, Phương Tịch đã có ý nghĩ sản xuất linh tửu.
Vừa vặn Linh Trúc Mễ sẵn có, hắn ngẫu nhiên ở trong phường thị mua được một bình nhỏ men linh tửu.
Tuy không có phương pháp phối chế, nhưng cũng thử nghiệm bắt đầu cất rượu.
Đương nhiên, Phương Tịch cũng không ngu ngốc làm một lần, mà mỗi bình đều điều chỉnh, dùng để tham chiếu.
Đồng thời mỗi một bình sử dụng rất ít linh mễ, dù thất bại, tổn thất cũng sẽ không quá lớn.
Cứ như vậy, đến sang năm, một phương pháp phối chế linh tửu tương đối thích hợp, có lẽ sẽ được tìm tòi ra.
- Một chút men rượu, liền tốn một viên linh thạch.
Phương Tịch nhìn những vò rượu kia, lại trịnh trọng chôn xuống.
Đây chính là thu hoạch trọng yếu của năm sau, nếu không cẩn thận làm đổ một bình, hắn sẽ đau lòng chết.
Hắn cầm vò rượu cuối cùng, sau khi quan sát tỉ mỉ, ở trên giấy dán lưu lại một hàng chữ nhỏ:
- Rượu Linh Trúc Mễ, lấy hai cân linh mễ, một lạng men rượu, nước tuyết đầu mùa xuân... Ngày mùa hè chôn sâu, chỉ đợi năm sau xuân đến...
Chôn vò rượu cuối cùng xuống lòng đất, Phương Tịch thở dài một hơi.
Sau khi làm xong những việc này, hắn lại bắt đầu ăn thịt Thái Tuế, tu luyện Bạch Vân Chưởng cùng Hồng Xà Thối.
Những thời gian này, dựa vào thịt Thái Tuế, Linh Trúc Mễ, cùng với linh khí ở tu tiên giới, hắn tích lũy khí huyết quả thực tăng nhanh như gió, từ lâu đã bỏ xa Mộ Phiêu Miểu.
Đến hiện tại, mơ hồ có dấu hiệu đột phá!
- Tu tiên giới cao thủ quá nhiều, vạn nhất vừa vặn có trưởng lão Trúc Cơ kỳ đi ngang qua, thần thức quét thấy ta đột phá, sẽ không cách nào giải thích...
- Cũng không biết đột phá cảnh giới Quán Chủ động tĩnh có lớn hay không, nhưng an toàn là số một.
Phương Tịch hơi chuyển động ý nghĩ, đất trời bốn phía thay đổi.
Lúc nhìn lại, đã tới Phương phủ ở Đại Lương Thế Giới!